Một đời người từ lúc nhỏ cho đến khi già đi, trải qua những tháng năm mưa gió đủ sắc màu, cho đến cuối cùng ta dùng một câu để giãi bày:
Vạn trượng hồng trần tam bôi tửu
Thiên thu đại nghiệp nhất hồ trà
Dịch nghĩa:
Hồng trần cuồn cuộn ba chén rượu
Đại nghiệp nghìn thu một ấm trà
Đại nghiệp nghìn thu một ấm trà
Vì sao người ta uống rượu?
Có người nói, những ai thường hay uống rượu không phải là họ thích rượu, mà là thích cảm giác uống rượu. Uống rượu là để giãi bày tình cảm. Uống say là để khiến cho cái thân tâm mệt mỏi này có thể giải tỏa áp lực và được an ủi.
Gặp gỡ người khác có lúc có thể giãi bày tâm sự, có lúc lại không thể mở lời. Có những lời không thể nói ra khi gặp mặt nhau, cũng có những lời không thể nói vào những lúc tỉnh táo.
Chỉ khi ý thức mơ hồ thì mới có thể nói ra miệng. Lúc uống say mới có thể nói ra những điểm không đúng của đối phương. Lúc uống say nói ra thì không bị người ta quở trách.
Cũng có người uống rượu để không cách nào thổ lộ tâm tình với người khác, uống cho say mèm, uống cho gục ngã, không say không dừng, như thế họ mới không cảm thấy khó chịu. Có người nói, những ai không uống rượu thì không hiểu phong thổ nhân tình, bởi lẽ uống rượu là để những việc cất giấu trong tim theo lời rượu mà đi ra. Tâm sự chìm đắm trong men rượu, một khi đã say thì nỗi sầu biến mất.
Với những ai uống rượu thì rượu đựng trong chén, chén cầm trên tay, lời nói nằm ở rượu và tình cảm chôn trong tim mình. Sự chính trực, quang minh lỗi lạc, ung dung tự tại cùng với phong cách uống rượu, phẩm chất của rượu và thái độ uống rượu trong những buổi tiệc rượu đều phản ánh ra lúc nâng chén vui vẻ với nhau. Những người có lễ nghĩa tôn nghiêm, những người bình dân tầm thường, sự thay đổi nơi thế gian, sự đổi thay của lòng người thế gian đều triển hiện rõ trong buổi tiệc rượu.
Tửu trường giống như vũ đài chốn nhân gian. Có những người say rồi nhưng vẫn nói mình tỉnh táo! Bởi vì họ muốn chứng minh rằng mình vẫn có thể uống. Có những người tỉnh táo nhưng biện hộ nói mình đã say rồi! Bởi vì họ không muốn tiếp tục uống nữa.
Vì sao người ta uống trà?
Cuộc sống giống như uống trà, từ từ mà hồi tưởng những điều đã qua thì mới có thể nếm ra hương vị.
Có lúc thời gian chờ cho lá trà nở quá lâu thì sẽ cảm thấy khổ. Giống như gặp phải việc không thể mở lời cũng sẽ cảm thấy đau khổ vô cùng. Có lúc độ ấm của nước pha trà vừa tới, vị đậm nhạt vừa đủ, lá trà đã nở thì phát ra hương thơm nhè nhẹ, thoang thoảng. Uống vào hương vị vẫn còn lưu lại giống như gặp phải việc mà có thể mở lòng nói ra, sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đời người có đắng có ngọt, khổ tận cam lai, đó là trạng thái bình thường. Đời người gian khổ cũng giống như việc thưởng trà vậy. Bắt đầu sẽ có chút vị đắng chát, đến lúc trung niên thì khổ tận cam lai, bước sang tuổi già thì hết thảy đều đạm bạc sau chốn phồn hoa. Thành bại cũng tốt, đẹp xấu cũng xong, cuối cùng cũng về với cát bụi, phẩm cách lu mờ.
Ấm trà có hạn nhưng vị trà thì vô hạn. Điều giá trị nhất chính là vị trà.
Lá trà làm nhớ đến kí ức thu hoạch vào trời xuân. Uống trà vào bất cứ mùa nào trong năm đều có thể cảm thấy ánh dương rực rỡ của ngày xuân. Trà ngon bất kể gặp người nào đều có thể toát lên bản sắc của sinh mệnh. Bất kể cao quý hay bần hàn, hành vi thuận đạo lí hay cường bạo đều sẽ không thay đổi hương vị của bản thân mình.
Trà là một loại phong cách, có thể là sự trầm mặc muốn nói ra nhưng còn e ấp, là tư thái ưu tư mỏng manh nhu mỳ, là sự lặng lẽ sau khi đã trải qua “thiên hồng nhất bôi, vạn diễm đồng diêu” (ý tứ là: hồng trần nghìn năm một chén trà, vô vàn diễm lệ ấm trà xanh).
Uống trà là một loại tâm cảnh, tịnh hóa thân tâm, mài giũa tính bồng bột, trầm lắng suy tư.
Nhân sinh một đời cùng với xuân hạ thu đông, phong hoa tuyết nguyệt, đắng cay ngọt bùi. Có thành công, cũng có thất bại; có vui cười, cũng có đẫm lệ; có thuận cảnh, cũng có nghịch cảnh.
Điều quan trọng là chúng ta lấy chủng tâm thái nào để đối diện với cuộc đời.
Một người ngồi trong gian phòng, tay nâng chén trà, ngắm nhìn những lá trà chìm nổi trong nước. Lá trà cần phải nở ngập trong nước đun sôi thì mới đậm vị, cũng như đời người cần trải qua rèn luyện thì mới có thể thản nhiên.
Đời người như lá trà, cuộc sống như việc thưởng trà vậy. Từ đó, hi vọng chúng ta có thể lĩnh hội ý nghĩa chân thật của nhân sinh.
Những ưu tư trong chốn hồng trần sẽ rơi vào lãng quên trong vài ba chén rượu, tham vọng và cơ nghiệp vang danh trên thế gian đều tiêu tan trong tiệc trà chiều. Nhưng ấm trà này ta uống với ai đây? Chén rượu này để cho ai uống? Thấu hiểu được những điều này thì bạn có thể sống thanh thản cả đời.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.