Từ miền Nam
California, ông Lê Xuân Khoa, cựu giáo sư Đại học John Hopkins, đã trao đổi với
BBC một số vấn đề xung quanh cuộc chiến giữa hai miền nhân kỷ niệm 40 năm
ngày 30/4.
BBC: Dưới góc nhìn của
một nhà nghiên cứu thì ngày 30/4 có ý nghĩa như thế nào trong tiến trình lịch
sử của dân tộc? Đó là ngày Chiến thắng, ngày Quốc hận, ngày Thống nhất hay ngày
đánh dấu sự chia rẽ sâu sắc của dân tộc không thể nào hàn gắn được?
GS Lê Xuân Khoa: Gọi
là Ngày Chiến thắng hay Quốc hận là tùy theo đứng về phía thắng trận hay thua
trận. Về phía thắng trận, càng ngày về sau chữ chiến thắng nó mất dần ý nghĩa
đi. Ngay cả trong nội bộ phía thắng cũng thấy nó mất đi ý nghĩa. Tại vi sau
khi thắng trận không bao lâu thì các lãnh đạo miền Bắc có sự bội ước với miền
Nam, tức là bản chất giải phóng miền Nam. Thứ hai là họ áp dụng chế độ đi ngược
lại nguyện vọng của nhân dân. Có lẽ vì thế những năm sau này người ta dùng nhiều
hơn từ Thống nhất.
Nhưng đối với người
Việt ở hải ngoại, ngoài chữ Quốc hận thì phải có thêm một chữ ‘Ngày tìm tự
do’ bởi vì đáng lẽ thống nhất lòng người mà người ta lại bỏ ra đi thì như vậy
có sự chia rẽ nặng nề vấn đề dân tộc.
Chữ Quốc hận là đứng
về phía cộng đồng hải ngoại. Lý tưởng mà nói hận thù cần phải xóa bỏ, cần phải
quên đi. Là con người không ai muốn nuôi hận thù làm gì nhưng chữ Quốc hận đến
giờ không thể bỏ được. Người ta muốn quên nhưng không bỏ được cho đến chừng nào
có sự thay đổi trong nước tức là thật sự bảo vệ quyền lợi đất nước đối với Trung
Cộng và đi vào con đường thật sự của dân, do dân, vì dân, thật sự dân chủ hóa
đất nước. Như vậy sẽ hóa giải hận thù đi. Từ chỗ hóa giải hận thù chữ Quốc
hận cũng bỏ được.
Trong tương lai hy vọng
đến một ngày nào đó sẽ không còn dùng chữ Quốc hận nhưng cho đến ngày đó thì
người ta còn đầy đủ lý do để dùng chữ Quốc hận.
BBC: Trong cuộc chiến,
miền Bắc cho mình là chống đế quốc Mỹ xâm lược giải phóng đất nước còn miền Nam
cho rằng họ chiến đấu cho chính nghĩa tự do dân chủ của dân tộc vậy thì theo
Giáo sư bên nào mới thật sự đại diện cho chính nghĩa của người Việt?
GS Lê Xuân Khoa: Mỗi
bên đều có chính nghĩa của mình. Theo tôi thì người Cộng sản cũng là người yêu
nước lúc đầu khi chưa thành cộng sản. Những người đi tìm lý tưởng cộng sản đều
là người yêu nước cả. Ông Hồ Chí Minh khám phá ra được Lênin viết về vấn đề giải
phóng dân tộc thì cho rằng chủ nghĩa Lênin đem lại giải phóng cho dân tộc nên
ông ấy reo mừng.
Cũng như những người
Quốc gia chống Pháp cũng là những người yêu nước cả. Thế khi hai bên tranh thắng
với nhau thì một bên thắng rồi đáng lẽ hai phe phải có sự hòa hợp như ngay sau
cuộc nội chiến Mỹ thì chính nghĩa của phe thắng và chính nghĩa của phe thua
cũng là một. Tôi nghĩ lỗi lầm là chủ nghĩa cộng sản quốc tế mang sứ mạng của
cộng sản quốc tế đi chinh phục nhân loại nên có sự khác biệt với chính nghĩa
quốc gia. Chính nghĩa yêu nước, giải phóng đất nước của người cộng sản lúc ban
đầu nó không còn nguyên như trước mà đi vào con đường cộng sản nên có sự xung
đột ý thức hệ rõ ràng.
BBC: Trong cuộc
nội chiến giữa hai miền còn có sự tham gia của các cường quốc, ở miền Bắc là
Liên Xô, Trung Cộng còn ở miền Nam là Hoa Kỳ, vậy có thể nói Việt Nam là con
cờ trong tay các cường quốc hay không? Liệu lịch sử có thể nào diễn biến khác
đi để Việt Nam tránh được những đau thương cho dân tộc mình?
GS Lê Xuân Khoa: Phải
nhắc đến truyền thống của dân tộc mình là dân tộc tồn tại vì luôn luôn trong
mấy ngàn năm phải đối phó với phương Bắc và tồn tại cho đến bây giờ mà không mất
độc lập của mình là do đâu? Tức là vấn đề nhu đạo về ngoại giao, nhu đạo về
quân sự. Mỗi khi chiến thắng Trung Cộng xong các vua chúa, các triều đại ngày
trước đều trở sang triều cống, xin lỗi Trung Cộng như xin lỗi người đàn anh.
Nghệ thuật chiến đấu cũng thế, không bao giờ thấy sự đối đầu giữa một đội
quân nhỏ của Việt Nam với đội quân hùng mạnh vĩ đại của Trung Cộng mà chúng
ta dùng nhu đạo tức là dùng chiến tranh du kích, dùng yếu đánh mạnh.
Cho đến gần đây nhu
đạo không được áp dụng. Tình thế nó hơi khác. Ngày xưa chúng ta cùng có một nước
để đối đầu. Ngày nay chúng ta bị kẹt ở giữa hai thế lực đại cường. Một bên là
khối cộng sản do Liên Xô, Trung Cộng đứng đầu và một bên là khối dân chủ tự
do do Hoa Kỳ lãnh đạo. Chúng ta bị dùng trong cái chiến tranh mà tôi gọi là chiến
tranh ủy nhiệm là vậy.
Thế thì đứng kẹt ở
thế giữa đó làm thế nào để tồn tại? Nhất định chúng ta phải nhu đạo rồi. Triết
lý đó bây giờ chúng ta cứ áp dụng linh động trong vấn đề đối ngoại. Đối với cả
hai bên tất nhiên chúng ta chọn con đường ở giữa tức là không lệ thuộc vào
bên nào. Vấn đề này tôi nghe miền Bắc nói nhiều lần nhưng tôi thấy trên thực tế
không áp dụng. Thành thử vẫn có sự thiên lệch. Ở đây chúng ta nhìn thấy rõ các
vị lãnh đạo miền Bắc ít nhất cho đến bây giờ vẫn còn lúng túng giữa đi với Trung
Cộng hay đi với Mỹ, đứng giữa như thế nào và tuy rằng nói đi với Mỹ để cân bằng
với Trung Cộng nhưng thực tế cho thấy vẫn chọn con đường đi với Trung Cộng.
Vậy có cơ hội để
cho Việt Nam thoát khỏi sự tranh chấp đó để độc lập được không? Trước khi có
sự xung đột ý thức hệ, sau Đệ nhị Thế chiến, các cường quốc đã họp với nhau
và đi đến con đường là xóa bỏ chế độ thuộc địa. Giá mà đi theo đường hướng đó
do Mỹ đưa ra lúc đó thì nước Việt Nam không lâm vào tình trạng như ngày nay.
Đó là lỗi lầm của người Pháp.
BBC: Ông có nhắc đến
con đường trung đạo thì liệu ngày nay con đường trung đạo đó vẫn còn áp dụng
được không nhất là trong bối cảnh Việt Nam vẫn còn đang bị kẹt trong mối quan
hệ với Mỹ và với Trung Cộng?
GS Lê Xuân Khoa: Tôi
nghĩ rằng trung đạo lý thuyết thì đúng nhưng trên thực tế thì chưa thi hành.
Tôi hy vọng Việt Nam càng nhìn thấy rõ phải thi hành con đường trung đạo.
Theo tôi Mỹ không
quan tâm Việt Nam có trung đạo hay không. Họ phải hiểu cho Việt Nam có nước Trung
Cộng to lớn vĩ đại ngay sát nách thì Việt Nam phải giữ thế trung đạo để tồn tại.
Vả lại Mỹ có lý do để chấp nhận Việt Nam trung đạo. Thứ nhất Mỹ không có mưu
đồ xâm chiếm thuộc địa, đất đai của Việt Nam bao giờ cả. Thứ hai Mỹ không như
Trung Cộng phải Hán hóa dân tộc khác. Còn Trung Cộng có mưu đồ không bao giờ
coi Việt Nam là mảnh đất độc lập. Họ luôn coi Việt Nam là một phần của Trung
Cộng và có âm mưu Hán hóa Việt Nam. Hai vấn đề đó khiến Việt Nam phải vô cùng
cảnh giác. Các nhà lãnh đạo bây giờ phải cảnh giác phải giữ được con đường
trung đạo như thế. Muốn được như vậy thì phải mượn thế đồng minh cân bằng với Trung
Cộng vì tự mình bây giờ thế mình yếu quá chưa đủ sức đối phó với Trung Cộng. Phải
dựa vào thế của quốc tế, của Mỹ, của các nước tự do, dựa vào các nước Asean.
Khi Trung Cộng thấy rằng sau lưng Việt Nam có Mỹ, thế giới tự do và cộng đồng
châu Âu chẳng hạn thì Trung Cộng không thể lấn tới được nữa.
BBC: Một trong những
hậu quả sau cuộc chiến là sự chia rẽ trong lòng dân tộc mà đến nay vẫn chưa
thể hàn gắn được. Liệu con đường hòa giải có khả thi không và đâu là lộ trình
khả dĩ nhất?
GS Lê Xuân Khoa: Lẽ
dĩ nhiên không thể nào hận thù mãi mãi được. Đến một lúc nào đó thế hệ này
không xong thì đến thế hệ sau. Sự hòa giải là mục tiêu tất yếu của dân tộc.
Một dân tộc không thể nào mạnh, không thể nào phát triển được nếu dân tộc đó
chia rẽ và căm thù lẫn nhau.
Lẽ dĩ nhiên có rất
nhiều trở ngại cho đến bây giờ. Rất tiếc có biết bao cơ hội có để có thể xây dựng
ý thức, quan niệm về hòa giải đã bị bỏ qua. Ai bỏ qua? Hòa giải hay không bắt
đầu khởi đi từ người thắng trận chứ không phải từ người thua. Người thua không
thể chìa tay xin được hòa giải mà người thắng nếu vì quyền lợi đất nước, vì
tương lai lâu dài của đất nước nhất định chìa tay đón nhận người thua trận để
hòa giải. Việc đó cho đến nay dù có nói ra nhưng chưa bao giờ làm cả.
Về sau họ lại nói
nhiều về hòa hợp hơn chứ còn hòa giải muốn bỏ đi tức là chỉ muốn kéo người ta về
phía mình thôi, không tôn trọng quan điểm của bên kia mà hòa giải bắt buộc là
con đường hai chiều. Như thế sẽ không bao giờ có hòa giải được. Trong khi đó chính
quyền đã phạm rất nihều sai lầm, có thể nói là tội ác với dân tộc. Đáng lẽ phải
sửa sai và mở vòng tay với bên ngoài thì người ta sẽ đón nhận.
Còn lộ trình khả
dĩ? Bắt đầu từ phía Việt Nam, chìa tay ra trước, không phải chỉ bằng lời nói,
cũng không phải kêu gọi người ta về đóng góp. Đóng góp về vật chất thì cũng là
đáng kể, nhưng sự đóng góp đáng kể hơn, có giá trị hơn là đóng góp về trí tuệ.
Cho đến nay các nhà lãnh đạo trong nước vẫn phàn nàn rằng sự đóng góp chất xám
không có gì đáng kể. Nguồn lực trí tuệ ngoài nước rất nhiều, các anh em chuyên
gia trí thức bên ngoài phải cùng phối trí với anh em trí thức trong nước để xây
dựng một dân tộc hùng mạnh.
Đồng thời phải sửa đổi
những sai lầm mình đã vấp phải bằng hành động chứ không phải xin lỗi gì cả để
thực hiện mục tiêu một đất nước của dân, do dân, vì dân như là vẫn nói. Hãy
làm chuyện đó thật đi. Lòng người ngoài này người ta đâu có muốn tranh giành
hay cướp lại chính quyền làm gì. Người ta chỉ mong rằng có một chính quyền
nhận ra sai lầm của mình mở rộng vòng tay kêu gọi sự hòa giải và đối với nhân
dân trong nước mở rộng các con đường, các chính sách đưa đến tự do, no ấm và hạnh
phúc.
Theo tôi có một bước
quan trọng mà đến giờ chính quyền vẫn chưa chịu làm. Đó là hòa giải với người sống
chưa được thì hòa giải với người chết trước đã. Đấy là vấn đề trùng tu nghĩa
trang Biên Hòa, để cho người ta tìm lại mộ và cải táng người chết trong các trại
cải tạo. Làm được hai cái đó chứng tỏ nghĩa cử rất đẹp để mà hòa giải với bên
ngoài, chứng tỏ thiện chí của lãnh đạo trong nước. Tôi thấy chuyện này dễ như
vậy mà không xong được thì khó lòng tiến được đến chuyện hòa giải.
BBC: Nhân nói đến
việc hòa giải thì Việt Nam đang đối đầu với sự bành trướng của Trung Cộng
trên Biển Đông, vậy theo ông cộng đồng người Việt tại hải ngoại có vai trò
như thế nào trong việc đối phó với mưu đồ của Trung Cộng?
GS Lê Xuân Khoa: Tôi
lấy ví dụ cụ thể: Trong gia đình có hai anh em sống chung với nhau. Rồi đến lúc
có xung đột cãi nhau, thậm chí đánh nhau chí chóe. Trong khi mâu thuẫn như
vậy thì có kẻ thù bên ngoài đang vác súng sắp sửa vào cướp trong nhà. Mối nguy
chung là khi kẻ thù vào thì cả hai anh em đều là nạn nhân hết thì bây giờ phải
tạm thời quên sự chống đối nhau để hợp lực lại đuổi kẻ thù đang xâm lấn nhà
mình hay là cứ nhất định người này phải diệt người kia đã rồi mới quay sang chống
lại kẻ thù tôi nghĩ câu trả lời ai cũng thấy rõ. Phải gạt bỏ thù riêng đi để đối
phó với kẻ thù chung rồi sau đó giải quyết với nhau sau. Đấy là quan điểm của
tôi. Trái lại có những người chủ trương rằng hãy tiêu diệt chế độ này đã rồi
mới đánh kẻ thù thì như thế tôi cho rằng đấy là ý nghĩ của những người vì lòng
thù hận – cái đó mình cũng phải hiểu người ta thù hận đến độ bất chấp kẻ thù
chung như vậy nhưng tôi nghĩ đó không phải là con đường sáng suốt.
Có người nói rằng nếu
sau khi chiến thắng rồi thì phe kia nó mạnh lên, nó vẫn lại cai trị. Tôi nghĩ rằng
tình thế sẽ đổi khác. Khi mà đã hợp lực, đã hòa giải thật sự, đã thả những người
bất đồng chính kiến ra và khi người nước ngoài đã hợp lực loại được kẻ thù Trung
Cộng đi thì chúng ta rất nhẹ gánh nặng để xây dựng đất nước. Lúc đó lực lượng
nhân dân, những người dân chủ trong nước sẽ có thế lực mạnh hơn để thuyết phục
những nhà lãnh đạo trong nước và lãnh đạo lúc đó cũng tỉnh ngộ rồi không bị gọng
kìm của Trung Cộng ép nữa thì sẽ nhìn ra con đường mình sẽ đi. Vấn đề nội bộ
sẽ dễ giải quyết hơn.
Hào giải hoà hợp cái gì ?
ReplyDelete