Tài
liệu này tung ra làm cho hồi ký của Kissinger xuất bản năm 1979 (The Memoirs)
không còn giá trị vì nhiều điều trong hồi ký của Henry Kissinger viết đều sai
với những chi tiết trong tài liệu này. Hồi ký của Henry Kissinger viết là để
đánh bóng cá nhân và để chạy tội cho bàn thân. Tài liệu lịch sử của Văn Khố cho
thấy chính sách của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ là đặt quyền lợi nước Mỹ là tối thượng
cho dầu chính sách này đưa đến sự phản bội những đồng minh cũng như phải dấu
diếm và lừa cả chính dân chúng và Quốc Hội Hoa Kỳ.
Đầu
thập niên 1970s, Hoa Kỳ thay đổi sách lược bắt tay với Trung Cộng đối phó với
Liên Xô buộc Hoa Kỳ phải hất Đài Loan ra khỏi Liên Hiệp Quốc và đưa Trung Cộng
vào thay thế vị trí này. Cách đây 40 năm, Hoa Kỳ đã công nhận chỉ có một nước
Trung Quốc, và Đài Loan cũng chỉ là một tỉnh của Trung Quốc với một thể chế đặc
biệt!! Hoa Kỳ đã theo đuổi chính sách này 40 năm và sẽ tiếp tục theo đuổi chính
sách này cho đến khi Đài Loan danh chính ngôn thuận thống nhất với Trung Quốc,
và thường thì khi sự thống nhất xảy ra, Trung Quốc lúc đó có thể chế đa đảng.
Tại sao Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ tiết lộ những bí mật này? Có phải họ có lòng thành tiết lộ những bí mật đầy lừa lọc và phản trắc đối với các đồng minh của họ? Bí mật lịch sử đã vén màn, liệu những đồng minh của Hoa Kỳ có còn tin tưởng nơi Hoa Kỳ như họ đã có trước đây?
Thật
ra Hoa Kỳ ở trong tình thế không thể giữ bí mật lâu dài được nữa vì trước đây
những chi tiết này đã rò rỉ ra ngoài hầu hết rồi và nếu cứ tiếp tục dấu diếm
những điều mà mọi người đã đoán biết thì hệ quả của nó còn tai hại hơn cả việc
tiết lộ. Cách đây 40 năm, ông Daniel Ellsberg đã tiết lộ những bí mật này cho
The Washington Post, the Times, New York Times, và nhiều cơ quan truyền thông
khác tạo một cú sốc trong quần chúng Hoa Kỳ. Ngày hôm nay, Văn Khố Quốc Gia
tung ra những tài liệu cách đây 40 năm chỉ là để xác nhận cách chính thức những
tài liệu ông Daniel Ellsberg tung ra trước đó là chính xác, thôi, mọi người
đừng đoán già đoán non nữa.
August 6, 2007: Daniel Ellsberg, who released the Pentagon Papers in 1971, participating in a die-in against nuclear weapons in front of the LLNL West Gate.
Ông
Daniel Ellsberg là người gốc Do Thái, sinh trưởng tại Chicago (sinh ngày 7/4/1931), là một người
phân tích tình báo chiến thuật chiến lược của quân đội. Ông từng là nhân viên
của RAND Corporation. Rand là chữ viết tắt của Research and Development, một công
ty bất vụ lợi chuyên phân tích tình hình cho Quân Đội Hoa Kỳ và Douglas Air
Company là một công ty chế tạo các vũ khí cho Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ. Rand có
1600 nhân viên và trong 1600 nhân viên này có những người làm cho tình báo Hoa
Kỳ.
Năm
1954, sau khi tốt nghiệp ở Harvard, Daniel Ellsberg gia nhập Hải Quân Hoa Kỳ.
Ông ra trường đứng đầu lớp cả 1000 người. Mang lon Thiếu Uý, ông trở thành tiểu
đội trưởng. Sau 2 năm phục vụ cho Hải Quân, ông được trở về công việc dân sự,
ông tiếp tục học ở Harvard và tham gia giúp Rand
chuyên phân tích tình hình quân sự. Năm 1964, ông chính thức làm cho Bộ Quốc
Phòng và ông tham gia biến cố hạm đội USS Maddox xảy ra ở Vùng Vịnh Bắc Việt
(Gulf of Tonkin) năm 1964. Khi ấy Hoa Kỳ nói rằng Bắc Việt tấn công hạm đội USS
Maddox để lấy cớ đó tấn đánh Bắc Việt nhưng bây giờ tài liệu đã giải mã, chính
Hoa Kỳ dàn dựng vụ này hơn là Bắc Việt. Năm 1965, ông được chuyển sang làm Bộ
Ngoại Giao đặc trách phân tích tình hình Việt Nam . Năm 1967, ông trở về làm cho Rand và cho Bộ Quốc Phòng, trực tiếp chịu trách nhiệm với
Bộ Trưởng Quốc Phòng.
Năm
1969, ông không có thiện cảm sách lược của Hoa Kỳ với Cuộc Chiến Việt Nam và sau khi
nghe Randy Kehler (sinh năm 1944), một trong những người phản chiến thuyết
trình cách hùng hồn, ông Daniel Ellsberg trở thành một trong những người chống
chiến tranh. Sau khi đã có thiện cảm với nhóm phản chiến và ở cương vị là một
người có thể tiếp xúc được những tài liệu tối mật của quốc gia, cùng với
Anthony Russo (1934-2008) làm ở Rand , Daniel
Ellsberg bí mật sao lại (copy) nhiều tài liệu tối mật và rò rỉ ra ngoài cho báo
chí biết. Tài liệu rò rỉ bí mật này được giới truyền thông Hoa Kỳ đặt tên cho
là Pentagon Papers. Năm 1970, Daniel Ellsberg cố gắng ảnh hưởng trên các Thượng
Nghị Sĩ bằng cách thuyết phục các đổng lý văn phòng (chiefs-of-staff) của các
Thượng Nghị Sĩ những tàn hại về Chiến Tranh Việt Nam .
Chủ
Nhật ngày 13/6/1971, lần đầu tiên báo Times đăng trích đoạn từng phần 7000
trang . Tổng Thống Richard Nixon và Henry Kissinger bị cú đấm bất ngờ, lập tức
phản ứng cách hung hãn, cách chức nhiều người họ nghi hoặc. Tổng Thống Nixon
nói: “Hãy cách chức ngay những tên đầu não.” Nội các của Tổng Thống Nixon
nộp đơn khẩn cấp xin Tối Cao Pháp Viện ngăn cấm không cho Times và các báo chí
tiếp tục đăng tải những tin tối mật của Quốc Phòng. Times và các cơ
quan truyền thông báo chí nhất quyết không chịu tiết lộ Daniel Ellsberg là
nguồn gốc nhận tin của họ. Daniel Ellsberg phải trốn chui trốn nhủi trong bí
mật cả 2 tuần. Sau 2 tuần, Tối Cao Pháp Viện phán quyết Times có quyền tiếp tục
đăng tải những thông tin tối mật của Bộ Quốc Phòng được rò rỉ tới họ vì đây là
Tự Do Ngôn Luận được bảo vệ bởi Tu Chính Án Thứ Nhất. Phán quyết này như một cú
tát tai vào mặt nội các của Tổng Thống Richard Nixon.
Ngày
28/6/1971, Daniel Ellsberg và bạn đồng nghiệp Anthony Russo nộp mình cho FBI ở
Boston Massachussett. Chính phủ Liên Bang Hoa Kỳ truy tố 2 người vi phạm Đạo
Luật Tình Báo Năm 1917 (Espionage Act 1917). Sau 2 năm điều tra và nhiều biến
chuyển, vào tháng 5 năm 1973, chánh án William M. Byrne, Jr. ra lệnh bãi nại vụ
án này. Sau vụ án này, Daniel Ellsberg đi thuyết trình nhiều nơi về các đề tài
chính trị cũng như những bí mật lịch sử liên quan đến Việt Nam và Đài Loan.
Daniel
Ellsberg và Anthony Russo đã tiết lộ những bí mật cách đây hơn 40 năm và hiện
nay Daniel Ellsberg còn sống và còn đi thuyết trình những vấn đề đó nên Văn Khố
Quốc Gia chấp nhận bạch hóa hồ sơ. Khi bạch hóa hồ sơ thì một hình thức nào đó
họ cũng xác nhận chính sách của Hoa Kỳ là “quyền lợi của Hoa Kỳ là tối thượng”
nên sẵn sàng bất chấp cả sự phản bội đối với đồng minh để đạt mục tiêu. Trong
tương lai, những ai muốn làm đồng minh với Hoa Kỳ thì phải biết điều này mà
trong luật họ gọi đó là caveat emptor – let the buyer beware, làm bạn
với Mỹ và nếu Mỹ đâm sau lưng cách bất ngờ thì đừng có than trời trách đất.
Lời Kết: Hoa Kỳ là siêu cường số 1 trên thế giới hiện nay nên không giao dịch hoặc làm bạn với Hoa Kỳ thì thiệt hại rất nặng nề. Làm bạn với Hoa Kỳ thì phải biết được ưu và khuyết điểm của Hoa Kỳ, đừng đặt quá nhiều kỳ vọng nơi Hoa Kỳ để rồi không biết tự xây dựng thực lực cho chính bản thân mình thì có ngày vì quyền lợi của Hoa Kỳ, họ bán đứng không kịp trở tay thì đau lòng vô cùng. Trở lại vấn đề Biển Đông, chắc Hoa Kỳ và Trung Cộng đã có một thỏa thuận ngầm gì ở đàng trong rồi nên Bộ Trưởng Quốc Phòng của Trung Cộng là Trì Hạo Điền mới dám mạnh miệng tuyên bố với Hoa Kỳ là “hãy chia đôi Thái Bình Dương” và trong tháng 6/2011 Bắc Kinh đổ hơn 1000 tỷ Mỹ Kim mua công khố phiếu của Hoa Kỳ. Chỉ có chế độ đa đảng và sự đoàn kết của người Việt trong và ngoài nước thì mới có đủ sức mạnh để bảo vệ chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa.
Video:
For
those of us of a certain age, the unauthorized publication this
weekend of 92,000 pages of military documents that show in sharp relief the
extent of the Afghanistan quagmire calls to mind the 1971 publication of the Pentagon
Papers, a top secret Pentagon study that . . . well, showed in sharp relief the
extent of the Vietnam quagmire.
And like the Pentagon Papers, which were leaked by former Defense Department aide Daniel Ellsberg, the outcry over the WikiLeaks.org document dump will have more to do with whether The New York Times and other publications should have published them, although it's a safe bet that the Obama administration will not take the lead of the Nixon administration, which went all the way to the Supreme Court to block publication, as well as broke into Ellsberg's office.
(The high court, in a liberal interpretation of the First Amendment that would be unthinkable today, ruled 6-3 that the administration's prior-restraint injunctions against publication failed to meet the heavy burden of proof required.)
And like the Pentagon Papers, which were leaked by former Defense Department aide Daniel Ellsberg, the outcry over the WikiLeaks.org document dump will have more to do with whether The New York Times and other publications should have published them, although it's a safe bet that the Obama administration will not take the lead of the Nixon administration, which went all the way to the Supreme Court to block publication, as well as broke into Ellsberg's office.
(The high court, in a liberal interpretation of the First Amendment that would be unthinkable today, ruled 6-3 that the administration's prior-restraint injunctions against publication failed to meet the heavy burden of proof required.)
*
* * * *
There
is another similarity as well: The Pentagon Papers, in a turn of phrase that
has become part of the American lexicon, concluded the U.S. was "losing
the hearts and minds" of the Vietnamese people, while the Afghan documents
reveal a horrifying number of incidents in which innocents have been killed
because of indiscriminate air and drone strikes, as well as troops shooting
unarmed drivers and motorcyclists while trying to protect themselves from
suicide bombers.
And one more similarity: As James Fallows helpfully recalls, perhaps the most damning aspect of the Pentagon Papers was the inclusion of a high-level memo stating the reasons that the U.S. should -- and did -- stay the course. To avoid a humiliating defeat was ranked at 70 percent, while keeping South Vietnam from Chinese hands came in at 20 percent and permitting the South Vietnamese to enjoy a freer way of life a mere 10 percent.
Which begs the question of why the Obama administration is doubling down in Afghanistan with the knowledge, vividly conveyed in the document dump, that we're losing Afghan hearts and minds, the Taliban are stronger than ever, Pakistani intelligence is in bed with the Taliban, and there is no indication that the strategies implemented in South Asia -- from the post-9/11 invasion to the present day -- stood or stand the slightest chance of working.
And one more similarity: As James Fallows helpfully recalls, perhaps the most damning aspect of the Pentagon Papers was the inclusion of a high-level memo stating the reasons that the U.S. should -- and did -- stay the course. To avoid a humiliating defeat was ranked at 70 percent, while keeping South Vietnam from Chinese hands came in at 20 percent and permitting the South Vietnamese to enjoy a freer way of life a mere 10 percent.
Which begs the question of why the Obama administration is doubling down in Afghanistan with the knowledge, vividly conveyed in the document dump, that we're losing Afghan hearts and minds, the Taliban are stronger than ever, Pakistani intelligence is in bed with the Taliban, and there is no indication that the strategies implemented in South Asia -- from the post-9/11 invasion to the present day -- stood or stand the slightest chance of working.
*
* * * *
The
Afghan document dump was not totally without surprises.
There is mention of the hitherto unknown Task Force 373, a "black" unit of special forces that hunts down and assassinates Afghan policemen and civilians, revelations that Osama bin Laden's trail may not have been as cold as the Bush administration would have liked us to believe, and that remote-controlled drones aren't as successful as they have been portrayed to be.
Meanwhile, one "surprise" cited by several pundits should be anything but: That some of the Stinger missiles that the CIA so indiscriminately funneled to the mujahideen during the Soviet occupation are being used againstU.S.
troops, and in one case brought down a helicopter.
Oh, and anyone who is surprised that Washington, Kabul and Islamabad, let alone informed citizens in those countries, are shocked just shocked by the disclosures must have been in a coma. It is for this reason that I find Joe Kline's comparison of the document dump to the Tet Offensive to be disingenuous, and not just because 2010 is not 1968.
The offensive, which was a huge propaganda victory for the North Vietnamese and Viet Cong although not a military victory, blindsided an increasingly restive American public. Not so the case today. People across the political spectrum already are restive, while as noted here only yesterday, young men aren't being drafted by the hundreds of thousands as they were at the height of the Vietnam War, which has tended to keep the domestic rabble in check.
There is mention of the hitherto unknown Task Force 373, a "black" unit of special forces that hunts down and assassinates Afghan policemen and civilians, revelations that Osama bin Laden's trail may not have been as cold as the Bush administration would have liked us to believe, and that remote-controlled drones aren't as successful as they have been portrayed to be.
Meanwhile, one "surprise" cited by several pundits should be anything but: That some of the Stinger missiles that the CIA so indiscriminately funneled to the mujahideen during the Soviet occupation are being used against
Oh, and anyone who is surprised that Washington, Kabul and Islamabad, let alone informed citizens in those countries, are shocked just shocked by the disclosures must have been in a coma. It is for this reason that I find Joe Kline's comparison of the document dump to the Tet Offensive to be disingenuous, and not just because 2010 is not 1968.
The offensive, which was a huge propaganda victory for the North Vietnamese and Viet Cong although not a military victory, blindsided an increasingly restive American public. Not so the case today. People across the political spectrum already are restive, while as noted here only yesterday, young men aren't being drafted by the hundreds of thousands as they were at the height of the Vietnam War, which has tended to keep the domestic rabble in check.
*
* * * *
The
Guardian, which along with the Times and Der Spiegelwas
given the documents, sums them up best in an editorial:
"[A]
very different landscape is revealed from the one with which we have become
familiar. These war logs – written in the heat of engagement – show a conflict
that is brutally messy, confused and immediate. It is in some contrast with the
tidied-up and sanitised "public" war, as glimpsed through official
communiques as well as the necessarily limited snapshots of embedded reporting.
. . .
"However
you cut it, this is not an Afghanistan
that either the US or Britain is about to hand over gift-wrapped with pink
ribbons to a sovereign national government in Kabul . Quite the contrary. After nine years
of warfare, the chaos threatens to overwhelm. A war fought ostensibly for the hearts
and minds of Afghans cannot be won like this."
Amen.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.