
Giờ đây, Trump 2.0
đã đảo ngược tình thế. Việt Nam và Campuchia bị áp mức thuế suất cao lần lượt
là 46% và 49%, trong khi Indonesia chịu mức 32% và Malaysia là 24% - và đang được
trì hoãn trong 90 ngày.
Chính những quốc gia
đáp lời kêu gọi đa dạng hóa của Mỹ giờ đây lại bị gắn mác "kẻ lách thuế".
Trung cộng đã nắm bắt thời cơ với chiến lược "tấn công quyến rũ" được tính toán kỹ lưỡng. Trong chuyến công du khu vực, Chủ tịch Tập Cận Bình kêu gọi các nước "cùng nhau chống lại chủ nghĩa bảo hộ", đồng thời hứa hẹn tăng cường nhập khẩu từ Indonesia và mô tả Trung cộng là "người bảo vệ toàn cầu hóa kinh tế và thương mại tự do" trong bối cảnh đầy biến động.
"Các nước Đông
Nam Á luôn đóng vai trò trung gian, cân bằng giữa Mỹ và Trung cộng. Giờ đây,
khu vực này đang xích lại gần Trung cộng hơn. Hành vi của Trump đã gây tổn hại
lớn đến uy tín của Mỹ. Vì vậy, danh tiếng của Tập Cận Bình tăng lên ngay cả khi
không làm gì," Ian Chong, Phó Giáo sư tại Đại học Quốc gia Singapore Tiếng
Trung.
"Nhưng câu hỏi đặt ra là: Trung cộng đáng tin cậy đến mức nào? Các nước Đông Nam Á cần đầu tư cũng như cần thị trường Trung cộng, và ông Tập Cận Bình cũng đã hứa hẹn nhiều điều. Nhưng với những thách thức trong nước và suy thoái kinh tế, liệu Trung cộng có thực hiện được điều này?"
Phụ thuộc kinh tế lẫn nhau
Với 680 triệu dân và là nền kinh tế lớn thứ năm thế giới, ASEAN là một mắt xích quan trọng trong chuỗi cung ứng toàn cầu. Khu vực này sản xuất chất bán dẫn cho Intel, điện thoại thông minh cho Samsung và giày thể thao cho Nike. Kể từ cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung đầu tiên, khu vực đã thu hút lượng lớn đầu tư sản xuất toàn cầu.
"Về nhiều mặt, Trung
cộng vừa là đối thủ cạnh tranh vừa là đối tác kinh tế của các nền kinh tế Đông
Nam Á," Susannah Patton, giám đốc Chương trình Đông Nam Á tại Viện Lowy,
Úc, đánh giá.
Từ năm 2018 đến
2022, các công ty Mỹ chiếm 25% đầu tư sản xuất vào ASEAN, vượt xa Nhật Bản
(11%) và EU (10%). Đầu tư của Trung cộng tăng trưởng nhanh chóng nhưng vẫn ở mức
khoảng 8%, mặc dù các chuyên gia tin rằng con số thực tế cao hơn do các khoản đầu
tư được chuyển qua Hong Kong và các pháp nhân nước ngoài.
Với chiến lược "Trung cộng + 1" hiện bị đe dọa bởi các mức thuế mới từ Mỹ, các nước ASEAN tìm kiếm thêm nguồn đầu tư từ Trung cộng.
Nhưng các thách thức
kinh tế của Trung cộng có thể cản trở những kỳ vọng này. Khó khăn của các công
ty năng lượng mặt trời Trung cộng đã làm giảm đầu tư của nước này vào ASEAN
trong năm 2024, và những vấn đề tương tự xuất hiện trong lĩnh vực ô tô và hàng
tiêu dùng.
Bắc Kinh có thể hạn
chế hơn nữa đầu tư ra nước ngoài để bảo toàn việc làm sản xuất trong nước vào
thời điểm tăng trưởng kinh tế yếu và tỷ lệ thất nghiệp gia tăng.
Động thái ngoại giao
thiện chí của Trung cộng
Ngoài kinh tế, căng
thẳng địa chính trị vẫn là một dòng chảy âm ỉ, dai dẳng.
"Trung cộng và
các nước ASEAN là láng giềng, vì vậy họ phụ thuộc lẫn nhau nhưng cũng tồn tại
nhiều bất đồng," Giáo sư Ian Chong giải thích.
Các tranh chấp lãnh thổ vẫn là một điểm đứt gãy quan trọng, đặc biệt là ở Biển Đông, nơi các yêu sách chủ quyền quyết liệt của Trung cộng chồng lấn với các yêu sách của Việt Nam, Philippines và Malaysia.
Việc Bắc Kinh huy động
cộng đồng người Hoa ở các nước ASEAN cũng làm dấy lên các mức độ nhạy cảm. Đối
với các quốc gia đa số theo đạo Hồi như Indonesia và Malaysia, cách đối xử của Trung
cộng với người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương là một điểm gây tranh cãi khác.
"Các quốc gia
Đông Nam Á muốn hợp tác với Trung cộng nhưng vẫn thận trọng. Họ nhận thức rõ những
rủi ro mà các hành động quân sự của Bắc Kinh có thể gây ra cho sự ổn định và thịnh
vượng của họ, "ông Chong nói.
Trung cộng nhận thức
rõ những động lực khu vực này. Trong chuyến thăm Việt Nam, Tập Cận Bình nhấn mạnh
những cuộc đấu tranh chung chống chủ nghĩa thực dân nhưng tránh các chủ đề nhạy
cảm như Chiến tranh biên giới Việt-Trung năm 1979 hoặc các tranh chấp đang diễn
ra ở Biển Đông.
"So với cách tiếp
cận cứng rắn của Trung cộng đối với Philippines, cách tiếp cận của họ đối với
Việt Nam tương đối mềm mỏng hơn," Carlyle Thayer, Giáo sư danh dự tại Đại
học New South Wales (Úc) nhận xét.
Tại Campuchia, một
màn cân bằng tế nhị khác đã được thể hiện. Việc mở rộng Căn cứ Hải quân Ream do
Trung cộng tài trợ gây tranh cãi đã được giảm nhẹ trong chuyến thăm của Tập Cận
Bình.
Thủ tướng Campuchia
Hun Manet đã tổ chức lễ khánh thành căn cứ trước khi ông Tập đến, nhấn mạnh rằng
cơ sở này vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Campuchia.
"Động thái có
chủ ý này cho thấy mong muốn duy trì thiện chí khu vực của Trung cộng,"
ông Thayer nói.
"Quyết định tổ
chức lễ khánh thành trước chuyến thăm của ông Tập rất đáng chú ý. Điều đó xoa dịu
những lo ngại quốc tế đồng thời bảo vệ lợi ích của Việt Nam."
Sự sắp xếp trong khu
vực đang diễn ra
Tổng thống Trump
tuyên bố đã có hơn 70 quốc gia liên hệ để bắt đầu đàm phán kể từ khi các mức
thuế đối ứng được công bố.
Do đó, đây là một
tình huống đầy thách thức đối với nhiều quốc gia ở Đông Nam Á.
"Việt Nam không
thể ngăn cản nước Mỹ của Trump làm suy yếu luật pháp quốc tế, thương mại tự do,
chủ nghĩa đa phương và toàn cầu hóa. Việt Nam cũng không thể thay đổi vị trí địa
lý của mình," Giáo sư Carlyle Thayer.
Ông Thayer nói rằng
Việt Nam cũng nên tìm kiếm các thị trường mới ở Trung Đông và MERCOSUR - một khối
kinh tế khu vực Nam Mỹ.
Trong khi đó, Malaysia
nổi lên như một "bên thắng cuộc" tương đối ở Đông Nam Á trong cuộc
chiến thuế quan với mức thuế suất tương đối thấp là 24%, thu hút các doanh nghiệp
di dời từ các quốc gia có thuế suất cao hơn.
Mạng xã hội Trung cộng
đang xôn xao bàn tán về việc các nhà máy chuyển đến Malaysia, nơi có một cộng đồng
người Hoa đáng kể có thể giúp việc chuyển đổi kinh doanh dễ dàng hơn.
Động thái cân bằng
Đối với Việt Nam, quốc
gia này thực hành một chính sách mà họ gọi là "ngoại giao cây tre".
Thuật ngữ này, được cố Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đưa ra vào năm 2016, mô tả
cách tiếp cận của Việt Nam đối với các cường quốc.
Giống như cây tre,
Việt Nam giữ vững các lợi ích cốt lõi của mình nhưng vẫn mềm dẻo khi đối mặt với
áp lực từ cả Trung cộng và Mỹ.
Cách tiếp cận này phản
ánh nguyên tắc "không liên kết" rộng rãi hơn của ASEAN, vốn là trung
tâm trong chính sách ngoại giao của khối kể từ Chiến tranh Lạnh.
"Việt Nam phần
lớn đã thành công trong việc duy trì thế cân bằng này, đến mức 'ngoại giao cây
tre' của họ đã trở thành hình mẫu cho chính sách né tránh rủi ro của châu
Á," Alexander L. Vuving, giáo sư tại Trung tâm Nghiên cứu An ninh châu
Á-Thái Bình Dương Daniel K. Inouye, giải thích.
"Nhưng sợi dây
cân bằng đã trở nên quá mỏng cho tình huống này."
"Việt Nam đã nhận ra có thể đến một ngày việc không đứng về bên nào trong cuộc cạnh tranh giữa các cường quốc là điều không thể. Nhưng vì đây là điều mà Việt Nam không muốn làm, họ đã không thực sự chuẩn bị. Giờ đây ngày đó đã đến và họ bị bất ngờ."
Indonesia cũng đối mặt
với những thách thức tương tự.
Họ đã duy trì lập
trường trung lập cho đến nay, với việc Tổng thống Prabowo Subianto tuyên bố:
"Ngay cả khi họ
không mở cửa thị trường cho chúng ta, chúng ta vẫn sẽ tồn tại, lớn mạnh hơn và
đứng vững trên đôi chân của mình. Chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc, chúng ta sẽ
không bao giờ quỳ gối, chúng ta sẽ không bao giờ van xin. Chúng ta sẽ không bao
giờ cầu xin sự thương hại từ người khác."
Tuy nhiên, sự phụ
thuộc kinh tế ngày càng tăng của Indonesia vào Trung cộng đang làm phức tạp
thêm tình hình.
"Dường như
không thể để Indonesia giữ trung lập. Năm 2024, nhập khẩu của Indonesia từ Trung
cộng đã tăng 33% so với cùng kỳ năm trước," Bhima Yudhistira, Giám đốc
Trung tâm Nghiên cứu Kinh tế và Luật pháp (CELIOS), nhấn mạnh.
"Điều này có nghĩa là dù điều gì xảy ra sau này, Indonesia sẽ ngày càng phụ thuộc vào Trung cộng và sẽ xích lại gần BRICS hơn."
Vượt ra ngoài ranh
giới hai cực Mỹ-Trung
Ông cho hay
Philippines là ví dụ điển hình nhất ở Đông Nam Á về chiến lược cân bằng lực lượng;
nước này đã liên minh với Mỹ vào năm 1951 để bảo vệ mình khỏi Trung cộng cộng sản.
Theo phe là khi một
quốc gia yếu hơn chọn liên minh với một quốc gia mạnh hơn để tránh xung đột hoặc
với hy vọng nhận được sự hỗ trợ. Myanmar, Campuchia và Lào, với mối quan hệ chặt
chẽ với Trung cộng, là những ví dụ tiêu biểu ở Đông Nam Á.
Malaysia và Việt Nam
là hai ví dụ nổi bật nhất ở Đông Nam Á đã áp dụng thành công chiến lược phòng hộ
theo Giáo sư Thayer - một chiến lược trong đó một quốc gia nhỏ phát triển quan
hệ với nhiều cường quốc cùng một lúc để cân bằng ảnh hưởng của các đối thủ lớn
hơn.
Trong khi đó, các quốc
gia như Ấn Độ và Indonesia đã theo đuổi chính sách không liên kết.
ASEAN đang tìm cách
thể hiện một mặt trận thống nhất để đối phó với thuế quan của ông Trump.
Thủ tướng Malaysia Anwar Ibrahim, người giữ chức Chủ tịch ASEAN năm nay, cho biết nước ông sẽ "dẫn đầu các nỗ lực để trình bày một mặt trận khu vực thống nhất" và đảm bảo "tiếng nói tập thể của ASEAN được lắng nghe rõ ràng và kiên quyết trên trường quốc tế."
Tiến sĩ Bàng Niệm,
Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Châu Á tại Hong Kong, nhận thấy một chiến lược
tinh tế hơn đang nổi lên.
"Các quốc gia
Đông Nam Á ngày càng nhìn xa hơn sự lựa chọn hai cực Mỹ-Trung. Họ đang đa dạng
hóa quan hệ đối tác kinh tế sang châu Âu và các thị trường khác để giảm sự phụ
thuộc vào một trong hai siêu cường này."

No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.