Sunday, November 16, 2014

Lực lượng nào sẽ làm thay đổi Việt Nam?

image
Biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội, ngày 13/5/2014.
Rất nhiều người có chung một nỗi băn khoăn: Bao giờ thì Việt Nam được dân chủ hoá? Để trả lời câu hỏi ấy, hầu như ai cũng biết một cuộc cách mạng dân chủ ở Việt Nam chỉ có thể xảy ra với một trong hai tình huống: Một, từ trên xuống; và hai, từ dưới lên.
Dân chủ hoá từ trên xuống là một cuộc cách mạng lý tưởng nhất bởi nó nhanh nhất và ít bị trả giá nhất: Đó là các cuộc cách mạng đã diễn ra tại Liên Xô và Đông Âu vào cuối thập niên 1980 và đầu thập niên 1990, khi giới lãnh đạo ý thức là không thể kéo dài nguyên trạng và chấp nhận thay đổi chế độ ngay cả khi biết với sự thay đổi ấy họ sẽ mất tất cả quyền lực.

Theo tôi, một cuộc cách mạng loại này rất khó xảy ra ở Việt Nam. Có hai lý do chính.
Thứ nhất, ở Việt Nam không có, và sẽ không có một nhà lãnh đạo nào, dù sáng suốt đến đâu, có quyền lực để tự mình quyết định những sự thay đổi lớn lao liên quan đến số phận của cả chế độ. Kết cấu quyền lực ở Việt Nam khác hẳn ở các quốc gia cộng sản khác trước đây cũng như hiện nay: Ở các nước ấy, chủ tịch đảng cũng đồng thời là chủ tịch nước. Khi nắm trong tay cả hai chức vụ ấy, người ta dễ dàng trở thành kẻ quyết định cuối cùng. Ở Việt Nam, ngược lại, người lãnh đạo đảng và người lãnh đạo nhà nước và chính phủ khác nhau, do đó, không ai thực sự có quyền quyết định những vấn đề lớn cả. Tất cả đều phải thông qua ý kiến tập thể, ít nhất của Bộ Chính trị. Để cả tập thể ấy thống nhất với nhau về việc thay đổi chế độ để dân chủ hoá là một không tưởng.
Thứ hai, chắc chắn Trung Quốc sẽ không thể chấp nhận Việt Nam được dân chủ hoá trước. Khi thấy Việt Nam có dấu hiệu rục rịch từ bỏ chủ nghĩa cộng sản, chắc chắn Trung Quốc sẽ can thiệp ngay. Trong tình hình hiện nay, khi Việt Nam bị lệ thuộc vào Trung Quốc trong rất nhiều lãnh vực, từ kinh tế đến chính trị, những sự can thiệp ấy rất dễ thực hiện.

Bởi vậy, triển vọng lớn nhất của xu hướng dân chủ hoá ở Việt Nam là từ dưới lên. Tuy nhiên, ở đây lại có một vấn đề lớn: Lực lượng nào sẽ đảm nhiệm công việc thay đổi theo chiều hướng dân chủ ấy? Để trả lời câu hỏi ấy, các nhà bình luận chính trị và xã hội có thói quen nhìn vấn đề từ góc độ kinh tế - xã hội với những thành phần giai cấp khác nhau.
Trước hết, đông đảo nhất ở Việt Nam là các nông dân. Trong nhiều năm qua, những kẻ bị áp bức và bóc lột nhiều nhất ở Việt Nam cũng là các nông dân. Những cuộc biểu tình đông đảo và gây chú ý trong dư luận nhất cũng gắn liền với nông dân. Lý do dễ hiểu: một trong những yếu tố quan trọng nhất bị giới lãnh đạo Việt Nam khai thác để làm giàu và phân phối lợi nhuận để mua chuộc sự trung thành của các đảng viên chính là đất đai. Việc cướp đất ấy dẫn đến sự bất mãn của nông dân ở nhiều địa phương khác nhau. Lâu nay, rải rác đây đó, có các cuộc biểu tình của nông dân nhằm chống lại lệnh cưỡng chế của chính quyền.
Nhưng những sự bất mãn và các cuộc biểu tình ấy có thể dẫn đến việc làm thay đổi chế độ hay không? Câu trả lời hầu như chắc chắn: Không. Lý do đầu tiên là hầu hết nông dân thường chỉ nghĩ đến những cái lợi cụ thể trước mắt: khi chính quyền cướp đất của mình thì mình vùng lên tranh đấu, nhưng khi chính quyền cướp đất của người khác thì người ta dễ khoanh tay đứng ngó, hoặc, khi tình hình căng thẳng quá, chính quyền chỉ cần nhân nhượng một tí, họ cũng dễ dàng thoả mãn và từ bỏ mọi toan tính chống đối. Lý do thứ hai là tuy nông dân chiếm một phần lớn dân số nhưng họ bị cô lập về phương diện địa lý: làng này xuống đường tranh đấu, làng khách chưa chắc đã biết. Từ việc cô lập về địa lý dẫn đến sự cô lập về truyền thông và hậu quả là không có nhiều người biết. Điều này dẫn đến hai hậu quả khác: Một, ít người ủng hộ; và hai, khó phát triển thành những cuộc xuống đường rầm rộ để có thể uy hiếp được chính quyền.

Còn lực lượng công nhân? Ở Việt Nam, giai cấp công nhân càng ngày càng lớn và đời sống kinh tế của họ cũng gặp rất nhiều khó khăn. Tuy nhiên, sự bất mãn của họ, nếu có, thường nhắm vào chủ nhân của xí nghiệp hơn là vào chính quyền. Chủ nhân của các công ty lớn lại thường gắn liền với người ngoại quốc, do đó, thù hận của họ cũng hướng ra bên ngoài. Đó là lý do tại sao cho đến nay, hầu hết các cuộc đình công hay biểu tình thường diễn ra trong các xí nghiệp và công ty do người ngoại quốc làm chủ.
Giới thanh niên và trí thức Việt Nam hiện nay có thể được xem là thành phần “tiến bộ” nhất: Nhiều người trong họ thấy được những sự bất lực và bế tắc của nhà cầm quyền cũng như có khát vọng được tự do. Tuy nhiên, “nhiều” không có nghĩa là đa số. Khác với ở Ai Cập và các quốc gia Trung Đông trong cách mạng mùa xuân đầu năm 2011, nơi tỉ lệ thanh niên, dù đã tốt nghiệp đại học, thất nghiệp rất cao, ở Việt Nam, về phương diện kinh tế, thanh niên không đến nổi quá khó khăn, do đó, rất khó hy vọng họ sẽ kết tập lại thành một trận chung để đấu tranh cho dân chủ.

Một thành phần khác có khả năng đương đầu với chính quyền là các tôn giáo. Ở tôn giáo nào cũng có những người phản kháng, nổi bật nhất là Cao Đài, Hoà Hảo, Phật giáo và Công giáo. Hai tôn giáo đầu chỉ giới hạn ở các tỉnh phía Nam; Phật giáo thì bị quá phân tán; chỉ có Công giáo là tương đối thống nhất, và do đó, khá mạnh, nhưng dù mạnh đến mấy thì, một mặt, Công giáo cũng chỉ chiếm khoảng 10 phần trăm dân số; mặt khác, do chỉ là một thiểu số, họ khó trở thành những nhà lãnh đạo cho phong trào dân chủ trong cả nước.
Nói tóm lại, từ góc độ kinh tế và xã hội, sẽ không có lực lượng nào đủ sức để chống lại chính quyền, thậm chí, gây sức ép để chính quyền phải thay đổi chế độ.
Một vấn đề có thể được đặt ra: Tại sao tất cả các thành phần trên không thể kết hợp lại với nhau để thành một lực lượng duy nhất và mạnh mẽ? Dĩ nhiên, điều đó có thể xảy ra, và trong hoàn cảnh Việt Nam hiện nay, đó là niềm hy vọng duy nhất để có dân chủ. Có điều: khi nào, và với điều kiện nào, tất cả các thành phần trên có thể đứng lại được với nhau? Câu trả lời: Tinh thần dân tộc hay chủ nghĩa quốc gia (nationalism). Người Việt Nam, bất kể thành phần kinh tế, xã hội và tôn giáo, sẽ đoàn kết lại khi đất nước bị uy hiếp và khi chính quyền bất lực, thậm chí, đầu hàng trước những sự uy hiếp ấy. Tất cả những sự uy hiếp ấy chỉ đến từ một nguồn: Trung Quốc.

Nói cách khác, theo tôi, lực lượng đấu tranh cho dân chủ tại Việt Nam chỉ đoàn kết và trở thành mạnh mẽ khi Trung Quốc gia tăng mức độ lấn chiếm biển đảo và khi chính quyền Việt Nam càng lộ rõ bản chất nhu nhược của họ trong thế trận đối đầu với tham vọng bành trướng ấy.




Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc

*****


Vit Nam Ta Phi Sng!

Gi
c Tàu hãy cút v Tàu
Bi
n đông tuy ln nhưng không ca Tàu
Bi
n này bin ca nước Nam
T
tiên ta sng, bin khơi ngàn đi
Ngày ngày ng
ư ph ra khơi
Dân thênh thang s
ng, cá tôm đy thuyn
Ngày nay cái b
n chuyên quyn
L
a dân, hi nước, bán luôn bin nhà
Gi
c Tàu cu kết tinh ma
Bi
n Đông đc chiếm, chi cha chúng mày!
Thù quân ph
ương Bc keo này
Đường gì chín đon, lưỡi bò lưỡi trâu?
V
y mà cái lũ " by sâu":
"Vi
t Nam rt chung ta yêu hoà bình"
Tr
i ơi, cái m thúi ình
Chúng dâng bi
n đo k thù ngàn năm!


Ngày nay ta nu
t hn căm
Ngày mai đoàn k
ết, dân oan b c
Còn kia cái
Đảng mp m
L
t luôn đng tiếc hi dân Vit mình
Tìm v
dân tc, ci ngun
Toàn dân góp s
c, ta không s Tàu
S
ta sut my thiên thu
Bao đ
i minh chng, đui quân giặc thù
Chúng đông, n
ước ln, nhưng ngu
Vi
t Nam nh bé, nhưng ta kiêu hùng
Bao gi
dân quyết mt lòng
Toàn dân cùng đ
ng hiên ngang dưới c
C
vàng t quc ta mơ
Toàn dân cùng quy
ết, thì ta dit thù!

Hoàng Hạc


image

image

image

image

image

image


image


image

image

image

image

image

image

image

image


image

image

image

image

image

image

image


image


Chết trong bàn tay tình yêu
Hơn cả tiền và tuổi thọ
Khả năng song ngữ giúp não bộ nhanh nhạy hơn
Văn hóa không từ chức ‘lên tầm cao mới’
Nhắc lại: một tiến trình Dân Chủ hóa Việt Nam
Chấn hưng dân trí: Bàn về dân trí
Nỗi buồn của người Việt già ở Nursing Home
Người Việt định cư tại Hoa Kỳ
Tội ác ghê gớm nhất của chế độ cộng sản ở Việt Nam...
Người cựu chiến binh già
Trung Cộng không chỉ nguy hiểm về quân sự
Xã hội “loạn”, đi về đâu bây giờ?
Máy bay tàu bò, người nông dân và chế độ
Kẻ trồng cây ác đã đến mùa thu hoạch!
Tại sao VN thua kiện chất độc màu da cam?
Trần Quốc Hải trở thành Đại tướng quân…
Sức mạnh của chủ nghĩa ngu dân
Người Mỹ luôn luôn thất bại
Những ý nghĩ rời (Lời nói đầu)
Việt Nam và nỗi buồn Starbucks
Vụ iPhone 6: Dân Singapore có đoàn kết?
Dư luận xôn xao khi ông Putin thân mật choàng áo c...
Hột vịt lộn Long An và bài học 'biến rác thành tiề...
Dùng chỉ có giúp giảm sâu răng?
Sĩ diện hão có làm chúng ta vĩ đại hơn không?
Một lời cám ơn
Bầu cử tại đơn vị 149 thành phố Houston
Sống và viết giữa các nền văn hóa
Đừng cố gắng chứng tỏ mình đúng!
Sau 25 năm Việt Nam vẫn kém Đông Âu
Chấm dứt ngược đãi người nghiện ma túy
Kim Chi: Tôi đâu phải trẻ con mà bị kích động
Điếu Cày: Hãy xếp lại quá khứ
Tản mạn về chính sách chiêu hồi
Nghề đi tu
Ðảng Cộng hòa chiếm thế đa số tại Quốc hội
Lễ hội xiên mình ở Thái Lan
Art: Towers of balanced Rocks
25 năm ngày Bức tường Berlin sụp đổ: khuôn mẫu cho...
Cử tri bang Texas nản lòng vì luật lệ về căn cước
Người Mỹ nghĩ gì về tổng thống nhân cuộc bầu cử gi...
Bầu cử giữa kỳ Mỹ 2014
Hối lộ quan chức ngành y tế VN
VN chi 20 triệu đô để tuyên truyền ra hải ngoại
Linh mục lấy vợ!
Khi cơ thể nối với mạng Internet
Chỉ có 6% khách quốc tế muốn trở lại Việt Nam
Harrison Forman: Hình ảnh Hà Nội 1940
Canada bỏ phiếu đóng cửa Viện Khổng Tử
Đứng kín cầu Sài Gòn xem bắt cướp!
Điếu Cày phát biểu về Lá Cờ
Tôi cưới Vợ
Xà phòng Cô Ba
Những bức tranh gây tranh cãi nhiều nhất trong lịc...
Vĩnh biệt nhà thơ Kiên Giang
Nhà văn…không là ai?
Nhìn vào nền Đệ Nhất Cộng Hòa ở VN
Thùng rác Mỹ và Nhân đạo ta
Chuyện lạ: Hải sản khô ruồi không dám đậu
Đỉnh cao quyền lực không còn tôn trọng

1 comment:

  1. Việt Nam Ta Phải Sống!

    Giặc Tàu hãy cút về Tàu
    Biển đông tuy lớn nhưng không của Tàu
    Biển này biển của nước Nam
    Tổ tiên ta sống, biển khơi ngàn đời
    Ngày ngày ngư phủ ra khơi
    Dân thênh thang sống, cá tôm đầy thuyền
    Ngày nay cái bọn chuyên quyền
    Lừa dân, hại nước, bán luôn biển nhà
    Giặc Tàu cấu kết tinh ma
    Biển Đông độc chiếm, chửi cha chúng mày!
    Thù quân phương Bắc keo này
    Đường gì chín đoạn, lưỡi bò lưỡi trâu?
    Vậy mà cái lũ " bầy sâu":
    "Việt Nam rất chuộng ta yêu hoà bình"
    Trời ơi, cái mỏ thúi ình
    Chúng dâng biển đảo kẻ thù ngàn năm!


    Ngày nay ta nuốt hờn căm
    Ngày mai đoàn kết, dân oan bỏ cờ
    Còn kia cái Đảng mập mờ
    Lật luôn đừng tiếc hỡi dân Việt mình
    Tìm về dân tộc, cội nguồn
    Toàn dân góp sức, ta không sợ Tàu
    Sử ta suốt mấy thiên thu
    Bao đời minh chứng, đuổi quân giâc thù
    Chúng đông, nước lớn, nhưng ngu
    Việt Nam nhỏ bé, nhưng ta kiêu hùng
    Bao giờ dân quyết một lòng
    Toàn dân cùng đứng hiên ngang dưới cờ
    Cờ vàng tổ quốc ta mơ
    Toàn dân cùng quyết, thì ta diệt thù!

    Hoàng Hạc

    ReplyDelete

Note: Only a member of this blog may post a comment.