Cuối nhiệm kỳ tổng thống Obama, Bắc Kinh tinh quái phù tân không phù cựu nên không ngại làm bẽ mặt Ông Obama, bắt Obama chui dưới đuôi Air Force One ra ngoài chứ không cho xe thang đón rước trọng thể như lệ thường khi nguyên thủ Mỹ đến TC.
Bắc Kinh đặt cược vào ứng viên Hillary Clinton do báo chí cánh tả Mỹ không ngớt khen ngợi, thăm dò và dự đoán không có gì có thể ngăn cản nổi Hillary vào tòa Bạch Ốc.
Nhưng bất ngờ vào giờ chót tỷ phú Donald Trump, một người thô lỗ chưa hề tham chính, non nớt chính trị, không giữ mồm giữ miệng, ăn nói bạt mạng, xem chuyện quốc gia đại sự như chợ búa... làm không ít chuyên gia, kể cả khôi nguyên Nobel kinh tế, đều dự báo dân Mỹ đã giao trứng cho ác, đều nghĩ rằng Ông Trump sẽ làm tan nát cơ đồ nước Mỹ, nhân loại sẽ vì đó mà lên bờ xuống ruộng.
Đương nhiên Ông Tập Cận Bình bị hụt hẫng bước đầu vì đầu tư sai cờ, song có thể sau đó Tập cả mừng vì TC có cơ hội thay Mỹ làm bá chủ thế giới nếu tên tỷ phú phá nát nước Mỹ.
Nhưng Tập bị Trump dội gáo nước lạnh khi tiếp điện đàm bà Thái Anh Văn trước trong dịp đăng quang, và sau đó trong buổi ăn tối ở Miami Florida, Trump lại dội tiếp một gáo nước nữa khi thông báo cho Tập việc Trump vừa cho bắn 59 quả Tomahawk vào Syria. Từ đó Tập hoàn toàn bị động, chưa có cách gì khắt chế Donald Trump.
Tuy nhiên, dường như đến nay Tập vẫn thiếu quyết đoán khi đối phó với Trump, không phải chỉ việc thương chiến mà hầu hết các hồ sơ nóng trên thế giới như Triều Tiên, Venezuela, Iran v.v... Hình như Tập hơi chập chờn, nửa lo ngại Donald Trump quá biến hóa khó lường gây nguy hiểm cho TC, nửa tin vào báo chí cánh tả Mỹ dưới sự dẫn dắt của đảng Dân chủ đối lập sẽ chặn đứng nỗ lực của Donald Trump.
Khi Trump phát động thương chiến thì Tập vẫn còn mơ ngủ, nghĩ rằng đây là trò mèo thương thuyết mà Trump đã in thành sách, chỉ gối đầu nằm cho các thương gia chứ chẳng có giá trị gì với kinh tế thuộc tầm vĩ mô giữa các quốc gia, nên đã không có đối sách kịp thời, để khi nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thì đã quá muộn. Muộn đến nỗi Tập phải lên chiến khu Giang Tây tìm lại sức chiến đấu, tuyên bố một cách bế tắc rằng phải trường chinh kháng chiến, nghĩa là hết đối sách, chỉ còn liều mạng thi gan.
Điều khó hiểu là mạng lưới gián điệp của TC được cài cắm dày đặc trên đất Mỹ, sao không nắm bắt được xu hướng người Mỹ đang chuẩn bị cho cuộc chiến tranh lạnh với TC, xem TC là nước đe dọa nước Mỹ như Liên Xô xưa, nghĩa là toan tính của Mỹ là giật sập chế độ Bắc Kinh. Bởi mấy tháng trước Mỹ đã phục hoạt nhóm đặc nhiệm chuyên nghiên cứu và đề ra cách thức chiến đấu với chiến tranh lạnh.
Giờ đây thế trận chiến tranh lạnh đang dần bày ra, từ Đài Loan, Hong Kong, Venezuela, Iran đến WTO, chiến lược Thái Bình Dương Ấn Độ Dương, Kashmir, Mông Cổ... Tất tần tật đều quy về một mối là bao vây TC.
Thì chẳng hiểu sao Tập lại giao thế trận Biển Đông cho Mỹ khi tấn công vào nước đồng minh Việt Nam ở bãi Tư Chính, áp thuế trả đũa trên 75 tỷ USD hàng Mỹ, làm cớ cho Ông Trump đánh thuế ồ ạt, khai mào cho chiến tranh lạnh? Nên Việt Nam chẳng việc gì phải nao núng với TC ở bãi Tư Chính.
Bởi sách lược chiến tranh lạnh của Mỹ là bao vây cấm vận. Và hiện Trump đang từng bước bao vây TC, đang cài thế để thắt chặt vòng vây và cấm vận kinh tế, nên Hong Kong sẽ là ván bài cấm vận kinh tế nếu TC thiếu tỉnh táo lao vào. Tư Chính giúp Mỹ có cớ vận động đồng minh bày thế trận cờ vây trên Biển Đông, kiểm soát hải lộ chính của TC, khi cần phong tỏa eo biển Malacca. Cuối cùng là triệt đường mậu dịch Mỹ Trung, kêu gọi các doanh nghiệp Mỹ rút khỏi TC, nếu cần Ông Trump có thể ban hành quyết định hành pháp buộc các doanh nghiệp Mỹ phải rời khỏi TC. Những ngày sắp tới chính trường TC sẽ chao đảo vì thất nghiệp lan tràn do doanh nghiệp Mỹ rút đi, thị trường chứng khoán chao đảo v.v...
Lẽ nào TC đã không nhận ra tiến sĩ Navarro cố vấn kinh tế cho Ông Trump với quyển sách nổi tiếng Death By China? Quyển sách này gần như là một tuyên ngôn khơi mào cho chiến tranh lạnh làm sụp đổ TC để bảo đảm an toàn cho Mỹ và thế giới.
Nguyen Khan
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.