Nhà
văn Nguyễn Xuân Hoàng 1970
Một
người quen mất: Buồn. Khi người quen ấy lại là một nhà văn/nhà thơ, hơn nữa,
một nhà văn/nhà thơ mình yêu thích: càng buồn hơn nữa. Cũng là người quen cả,
nhưng với nhà văn/nhà thơ, qua tác phẩm của họ, bao giờ chúng ta cũng cảm thấy
gần gũi hơn, thân mật hơn, do đó, việc ra đi của họ, dù muốn hay không, cũng
làm chúng ta buồn rầu nhiều hơn.
Không
những buồn rầu, tin tức về cái chết của một nhà văn/nhà thơ bao giờ cũng có vẻ
gì như bất ngờ. Ngay cả khi chúng ta biết họ đã lớn tuổi hoặc bệnh hoạn lâu
ngày, chúng ta vẫn cứ sửng sốt như thường. Lý do chính là vì một người cầm bút
dường như không có tuổi. Đọc các tác phẩm của họ, dù chúng được viết lúc họ đã
cao niên, chúng ta cũng thường có cảm giác như tâm hồn họ vẫn còn rất trẻ thơ.
Để có thể chìm đắm miên man trong thế giới tưởng tượng. Để có thể rung lên
những xúc động khẽ khàng và tinh tế trước một cái đẹp có khi rất nhẹ nhàng,
thoáng qua trong cuộc sống.
Tác
phẩm của họ, ở khía cạnh này, cũng chính là con người của họ. Tôi tiếp xúc khá
nhiều với giới cầm bút. Nhiều người lớn tuổi hơn tôi, già giặn và uyên bác hơn
hẳn tôi, vậy mà, nhiều lúc, tôi có cảm tưởng như họ là em tôi. Ở họ thỉnh
thoảng có cái gì như hồn nhiên, như ngơ ngác, như yếu đuối. Trước, lúc tôi còn
sống ở Paris, hầu như năm nào, vào đầu mùa thu, nhà văn Mai Thảo cũng tìm cách
bay sang Paris, để, theo lời ông, ngắm lá vàng trên các đường phố. Những lúc
ấy, tôi và ông hay đi loanh quanh cà phê cà pháo. Mỗi lần chia tay, thường ở
một ga xe điện ngầm nào đó, bao giờ tôi cũng dặn dò ông hết chuyện này sang
chuyện khác. Tôi biết ông rất giỏi tiếng Pháp. Tôi biết ông rất rành rẽ Paris . Thế nhưng, nhìn
gương mặt ông, ánh mắt ông và dáng đi lênh khênh của ông, tôi lại sợ vu vơ là
ông sẽ lạc. Nghĩ lại, tôi thấy cái sợ ấy thật buồn cười. Nhưng lần gặp lại sau,
tôi lại có cảm giác y như vậy. Dưới mắt tôi, ông như một đứa em còn rất khờ
khạo.
Với
Nguyễn Xuân Hoàng, nhiều khi tôi cũng có cảm giác ấy. Anh lớn hơn tôi gần 20
tuổi. Lúc tôi còn là một đứa học trò trung học ngơ ngác và ngơ ngáo ở Đà Nẵng,
anh đã là một thầy giáo và một nhà văn nổi tiếng ở Sài Gòn. Nhưng những lần gặp
anh, ngồi lê la cà phê và chuyện trò với anh, tôi vẫn thấy ở anh có nét gì mơ
mộng và hồn nhiên như một đứa trẻ.
Từ
góc độ thuần tuý văn học, cuộc đời Nguyễn Xuân Hoàng có thể được xem là thành
đạt: ở miền Nam, trước năm 1975, mới ngoài 30 tuổi, anh đã là tổng thư ký của Văn,
tờ tạp chí văn học xuất sắc nhất hồi ấy; ra hải ngoại, anh lại tiếp tục làm chủ
bút những tờ báo, từ thời sự đến văn học, nổi tiếng nhất của cộng đồng. Các
cuốn sách của anh cũng được nhiều người khen ngợi. Nhưng anh lại rất khiêm tốn.
Trong những lần trò chuyện, tôi chưa bao giờ bắt gặp ở anh một nét tự mãn nào
cả. Lúc nào anh cũng than thở là chưa viết được như anh mong muốn. Có lần, sau
khi khen Hoàng Ngọc-Tuấn và tôi, anh hạ giọng; “Nhìn bọn em, anh mới thấy thế
hệ của bọn anh cái gì cũng lớt phớt, sách tiếng Pháp đọc được một chút, sách
tiếng Anh đọc được một chút, chẳng có cái gì biết thật sâu cả.” Tôi không ngạc
nhiên về lời khen của anh. Nhưng tôi ngạc nhiên về cách khen. Anh không nhất
thiết phải tự hạ mình và thế hệ của mình xuống đến như vậy. Nhưng càng nói
chuyện với Nguyễn Xuân Hoàng nhiều, tôi càng nhận ra đó là tính cách của anh.
Anh không gồng mình. Thậm chí, nhiều lúc anh tự bêu xấu chính mình. Bởi vậy,
bạn bè anh hay đùa là anh có tật hay than thở.
Nguyễn
Mộng Giác, Trần Dạ Từ, Thảo Trường, Nguyễn-Xuân Hoàng
Bây
giờ, Nguyễn Xuân Hoàng đã theo gót Nguyễn Mộng Giác, Thanh Tâm Tuyền và Mai
Thảo đi vào cõi khác, nhiều người gọi là cõi vĩnh hằng. Cũng như với mấy người
kia, nghe tin anh mất, tôi sửng sốt và buồn nhưng tôi lại không thấy hụt hẫng
chút nào cả. Nhiều người hay nói đến những khoảng trống mênh mông để lại sau
cái chết của những nhà văn hay nhà thơ lớn. Tôi không nghĩ vậy. Với tôi, cái
chết của những cây bút lớn, ngay cả những người tôi ít nhiều quen biết, vẫn
không gây nên một sự hụt hẫng nào cả. Lý do là, dù họ mất đi, tác phẩm của họ
vẫn còn lại, hơn nữa, còn gần gũi hơn vì chúng không bị ngăn cách bởi tác giả
nữa. Trước, đọc sách, có khi chúng ta nghĩ đến con người đã sáng tạo nên những
cuốn sách ấy. Sau, chúng ta chỉ thấy sách, chỉ thì thầm tâm sự với sách. Chúng
ta được giải phóng khỏi tác giả để được tự do thong dong với chữ nghĩa.
Chính
vì vậy, nghe tin Nguyễn Xuân Hoàng mất, tôi với tay lên kệ, lấy tập truyện ngắn Căn
nhà ngói đỏ của anh để đọc lại. Đó là cuốn sách tôi thích nhất của anh.
Trong đó có nhiều truyện ngắn thật hay. Tôi tin truyện “Tự truyện một người vô
tích sự” của anh là một trong những truyện ngắn hay nhất trong nền văn
học Việt Nam
ở hải ngoại từ sau năm 1975. Hay ở kỹ thuật. Hay ở văn phong. Truyện đầy ắp chi
tiết, như một cuốn tiểu thuyết được nén lại.
Với
những truyện như thế, tôi nghĩ anh không mất. Tôi tin là chỉ có trong lãnh vực
văn học nghệ thuật mới có những người mang kích thước bao trùm cả ba chiều thời
gian: quá khứ, hiện tại và tương lai. Với quá khứ, họ tạo ra được cả một thời
đại để chúng ta có thể nhận diện được “những người muôn năm cũ”. Với hiện tại,
họ là cả một thế giới mênh mông để chúng ta tha hồ ngao du. Và với tương lai,
họ là một tinh tú lúc nào cũng bí ẩn và đầy thách đố để chúng ta phải không
ngừng thám hiểm. Hiện diện trong ba chiều như vậy, các nhà văn và nhà thơ lớn
vừa ở sau để làm di sản cho chúng ta, vừa là bạn đồng hành của chúng ta đồng
thời cũng là những kẻ đứng trước, đâu đó, chờ đợi chúng ta: chúng ta gặp họ
trong từng bước chân. Đến lúc chúng ta biến mất, họ vẫn còn.
Tiến
sĩ Nguyễn Hưng Quốc
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.