Cách
đây vài tuần, vài phóng viên hỏi tôi về việc ông David Dương, CEO của một công
ty thu nhặt rác trúng gói thầu 2.7 tỷ đô la của thành phố Oakland, California.
Tôi không biết gì về ông David Dương và về ngành quản lý rác nên từ chối trả
lời.
Theo
chủ quan, bất cứ một công ty Việt kiều nào sống được trong môi trường cạnh
tranh của Mỹ đều có sự kính nể của tôi. Doanh nghiệp CWS của ông David Dương
thành công quá hay đẹp thì sự thán phục của tôi là đương nhiên và tuyệt đối.
Tuy
nhiên, tuần rồi khi ghé Saigon , tôi được một
người bạn học cũ mời xuống vùng đồng bằng Cửu Long dã ngoại và thư giãn trên
sông nước Tiền Giang. Một đứa cháu của ông đang làm Bí Thư một quận nhỏ là “chủ
xị” (host) và theo phong tục, chuyện “nhậu” suốt ngày là một truyền thống của
cả dân tộc Việt, chứ không riêng gì vùng này. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên là trong
ngày thứ sáu, cả bộ quản lý hành chánh của quận đều say xỉn thế này thì ai lo
phục vụ các “ông bà chủ của đất nước”. Ồ, chuyện nhỏ mà bác. Ngày nào không
nhậu thì đời mất đi mất phần. Nghe tụi nhỏ hát nè…em ơi, có bao nhiêu năm….
Rồi
họ nhắc đến ông David Dương và con số 2 tỷ 7 khế ước. Tôi giải thích. Hợp đồng
là cho 20 năm đồng nghĩa với 135 triệu đô mỗi năm. Để phục vụ nhu cầu rác cho
số dân 400 ngàn người của Oakland, công ty CWS phải đầu tư vào hơn 100 xe rác
mới, 250 nhân viên…và nhiều cơ sở phụ thuộc khác, có thể lên đến cả trăm triệu
đô. Ai đã từng làm dịch vụ chăm sóc khách hàng ở Mỹ đều hiểu cái khó tính và
thích kiện thưa của dân Mỹ. Tóm lại, để thu về 135 triệu đô mỗi năm, ông Dương
sẽ bạc tóc rất nhanh vì như luật Murphy,” if anything could go wrong, it will…”.
Rồi
nói đến chuyện tiền bạc. Ngoài việc chạy quanh các ngân hàng để lấy tài trợ cho
dự án, ông Dương còn phải trách nhiệm hàng ngày cho hệ thống điều hành, lương
và phúc lợi cho hơn vài trăm nhân viên (rất nhiêu khê với lao động Mỹ) và ngàn
thứ việc ly ty khác. Tất cả đều cần tiền ứng trước. Bù lại, nếu mọi chuyện trôi
chảy êm thắm (cần hiệu năng tối đa cộng vài phép lạ) và không bị một sự cố hay
tai nạn gì (Murphy’s law), cổ đông của CWS có thể kiếm khoảng 4 triệu đô lợi
nhuận mỗi năm (tôi dùng con số tốt nhất từ các công ty cho ngành nghề này là 3%
theo S&P).
Nếu
ông Dương làm chủ 50% tổng cổ phiếu thì thu nhập hàng năm từ khế ước này là 2
triệu đô. Sau khi trừ thuế, ông có thể đem về nhà hơn 1.5 triệu đô. Đây là con
số đáng trân trọng vì thu nhập trung bình của dân Mỹ chỉ hơn 50 ngàn đô. Đây là
công lao xứng đáng vì ông Dương đã phải vất vả xây dựng doanh nghiệp mình suốt
20 năm qua trước nhiều thử thách và nghịch cảnh.
Trên
đường về lại Saigon hôm đó, người bạn cười với
những chi tiết này. Ông nói thằng cháu bí thư của ông cũng có thu nhập khoảng
đó mỗi năm, mà không “tóc bạc” như ông Dương. Ngoài việc nhậu với thủ hạ và đối
tác “làm ăn” mỗi ngày, cháu ông chỉ cần có mặt với đầy đủ “phong bì’ trong các
tiệc cưới, đám ma, đám giỗ, tiệc sinh nhật, tiệc thượng thọ …của gia đình các
“xếp”. Nỗi lo duy nhất của anh ta là gan thận xuống cấp, máu nhiễm mỡ, đái
đường…vì ăn nhậu.
Ông
bạn làm tôi thêm “guilty” vì những lời khuyên các bạn trẻ Việt về việc khởi
nghiệp và tìm cho mình một con đường độc lập. Đứa con ông bạn đi trên xe bình
luận,” chú rất có lý, nhưng nghĩ cho cùng, gia nhập đảng Cộng Sản để làm
quan…vẫn là một lựa chọn khôn ngoan hơn. Chú cứ đợi, trong 20 năm, cháu sẽ kiếm
tiền gấp trăm lần ông David Dương và bảo đảm là sẽ không có sợi tóc bạc nào”.
Giá
trị kinh tế của quan chức…
Ai
đã học MBA chắc nhớ câu chuyện khôi hài này. Một ông vào tiệm nuôi thú hỏi mua
một con vẹt biết nói làm quà cho vợ (chắc ông nghĩ có nó thì vợ mình sẽ im bớt
chăng? đàn ông lúc nào cũng ngu?). Cô bán hàng nói giá 1 ngàn đô cho con này.
“Ồ, sao đắt thế” “Nó biết hát nữa cơ” Cô ra dấu và con vẹt ca ngay bài “năm anh
em trên 1 chiếc xe tăng”. Ông khách khoái lắm, nhưng hỏi thêm “Còn con này?”
“Nó đến 2 ngàn đô, vì ngoài hát, nó còn biết đi diễu hành, nhẩy múa và thuộc
lòng 20 bài diễn văn quan trọng của XHCN” Ông khách chỉ vào con thứ ba. Cô bán
hàng,” Bác trả nổi không? 4 ngàn đô đấy.” “Nó biết làm gì?” “ Không biết làm gì
cả. Nhưng 2 con kia gọi nó là – Đồng chí lãnh đạo -”.
Đóng
góp của nghề làm quan
Sau
bài viết về máu làm quan của thế hệ 9X, tôi nhận khá nhiều phản hồi. Một bạn
đọc ấm ức là nghề làm quan cũng là một đóng góp cao quý cho xã hội và nhiều ông
quan cũng rất tốt và liêm chính. Ông bạn này hiểu lầm tôi rồi. Chăc chắn không
có nghề nào xấu và tôi đã từng gặp nhiều người quân tử hành nghề đạo chích (và
ngược lại). Vì đây là góc nhìn về kinh tế, nên tôi xin được bỏ qua chuyện đạo
đức và chánh trị, mà chỉ xin phân tích khía cạnh giá trị đóng góp thực sự của
các quan chức trong quy trình sản xuất hàng hóa và dịch vụ của một quốc gia.
Đây mới thực sự là tài sản và thu nhập chính yếu làm “dân giàu nước mạnh”;
không phải là các số liệu thống kê mơ hồ như GDP, CPI hay “chỉ số hạnh phúc”.
Trước
hết, ở các nước theo kinh tế thị trường, phần lớn công chức được coi như trọng
tài. Nhiệm vụ của họ là đặt ra luật lệ của sân chơi và theo dõi giám sát không
cho cầu thủ nào phạm luật. Vì vậy, trong 22 vận động viên của trận bóng đá,
chúng ta có 3 trọng tài. Trong vận hành nền kinh tế quốc gia, công chức Mỹ
không được phép làm gì liên quan đến việc kinh doanh, vì mọi lạm dụng quyền lực
sẽ gây bất công trên thị trường. Tóm lại, sự đóng góp của lãnh vực công trong
quy trình sản xuất hay cung cấp dịch vụ gần như không có. Tuy nhiên, mọi
tiêu xài của chánh phủ qua tiền thuế hay nợ công đều được tính vào GDP tạo cảm
giác là chánh phủ cũng góp phần tạo dựng tài sản quốc gia.
Đây là một huyền
thoại.
Ở
các nước có những “định hướng” lạ lùng khác, đôi khi trọng tài lại nhiều hơn
cầu thủ, gây rối rắm cho cuộc chơi. Câu nói “vừa đá bóng vừa thổi còi” là một
hiện tượng dễ thương ở các xứ này. Vì có quyền lực, nên luật lệ sân chơi
cũng thiên về các “trọng tài-cầu thủ” này, còn gọi là các nhóm lợi ích. Họ độc
chiếm các vị trí cốt lõi và dĩ nhiên, luôn luôn thắng giải đấu, dù có chơi dở
hay ngay cả khi không thèm chơi.
Nghề
làm quan đang ở chu kỳ thịnh vượng
Trên
thế giới, nghề làm quan là một nghề có tốc độ tăng trưởng tốt. Ngay cả nuớc Mỹ,
một nước mà người dân thường khinh rẻ chính trị gia và quan chức, nghề này cũng
đã phát triển mạnh mẽ. Khi tôi qua Mỹ học vào 1963, các chánh phủ liên bang,
tiểu bang, làng xã…tiêu xài khoảng 18% của GDP. Hiện nay, con số đã gia tốc đến
40 phần trăm, tổng cộng 5 ngàn 800 tỷ đô la mỗi năm. Số công chức ngày xưa tổng
cộng khoảng 8 triệu người nay đã lên đến 22 triệu. Trong khi cả nước Mỹ suy
thoái kinh tế vì giá bất động sản vỡ tung, nhà cửa các quận ngoại ô quanh thủ
đô Washington DC lại tăng giá chóng mặt vì số lượng quan chức dưới triều đình
Obama gia tăng ngùn ngụt. Hiện tượng này không chỉ giới hạn ở Washington DC
mà còn phổ thông ở khắp nơi trên mọi thủ đô của thế giới. Roma, Paris , Moscow , Beijing , Tokyo …
Trong
khi đó, theo thống kê chính thức, Việt Nam có tổng cộng khoảng 2 triệu
công chức, chưa kể quân đội và các lực lượng an ninh (thêm 1 triệu người). Nếu
tính đổ đồng, chánh phủ tiêu xài khoảng 34% của GDP, một con số khá lớn so với
các quốc gia láng giềng như Singapore
(19%) và Thái Lan (18%).
Các
con số trên không bao gồm số công chức trong hàng ngũ nhân viên của doanh
nghiệp nhà nước (DNNN). Theo một thống kê không chi tiết lắm của các chuyên gia
chánh phủ, DNNN sử dụng 52% vốn của quốc gia, nhưng chỉ đóng góp 24% GDP. Nói
kiểu nhà quê là năng suất họ bằng khoảng 50% nhân viên làm ở lĩnh vực tư, hay 2
người làm việc của 1 người, hay 1 người ăn lương lậu gấp đôi một người cùng làm
một công việc.
Sản
xuất cần lãnh đạo?
Do
đó, nếu gộp chung mọi con số với nhau thì ở Việt Nam có 21 triệu nhân công và
doanh nhân phải làm việc để đóng thuế và lãnh nợ cho 3 triệu quan chức ngồi
“lãnh đạo”. Dĩ nhiên là chúng ta cần lãnh đạo để đất nước được thăng hoa và ổn
định; nhưng theo kinh nghiệm của mấy ngàn năm lịch sử, càng nhiều lãnh đạo
thì người dân càng nghèo. Một đứa trẻ lên 3 cũng hiểu rằng cả gia đình chỉ
“sản xuất” được 5 bát cơm, mà tới 10 miệng ăn thì có đứa phải đói. Gặp cha mẹ
tham lam, ăn luôn phần con cháu thì các em chỉ từ bị thương đến chết yểu.
Đức
Phật nói “tham, sân, si” là cội rễ của mọi đau khổ của thế nhân. Tôi nghĩ
căn tính “làm quan” là một tổng hợp của các cội rễ này, do đó, là một bệnh tâm
thần khá nặng của con người. Sự say mê danh vọng, hào quang, thành tích, sĩ
diện, làm cha mẹ dân, để tiếng cho lịch sử, làm thánh sống (hay chết), ăn trên
ngồi trước…đã gây nên bao đại họa cho bao triệu sinh linh trong quá khứ qua
những bài học mà lịch sử không thể che dấu.
Thậm
chí, cả trăm ngàn người dân của thành Troy và
của quân Hy Lạp đã hy sinh về nước Chúa sớm vì chàng hoàng tử Trojan mê say bà
vợ của vị vua láng giềng. Sau khi cả hai đã chạy theo tiếng sét ái tình, vị vua
“vĩ đại” mất sĩ diện nên đem hơn 120 ngàn quân trên 1,100 chiến thuyền để tiêu
diệt Troy.
Cho
nên khi tôi nghe ngài Tập Cận Bình qua đây để lập Viện Khổng Tử đề xướng lại
chủ nghĩa “quân, sư, phụ” (ủa, chuyện XHCN của Trung Quốc đi đến đâu rồi?) tôi
nghe khiếp vía cho dân Tàu và các nô lệ. Dĩ nhiên, đạo Khổng phức tạp nhiều,
nhưng ông Tập và các lãnh tụ chỉ muốn thần dân nhớ một điều: vua bảo dân
chết thì dân phải chết để báo trung. Các phim TV của Tàu chiếu đi chiếu lại đề
tài này. Một đệ tử của Tàu, cố lãnh tụ Kim Jong Il đã từng dọa đánh Hàn Quốc vì
bọn này dám cứu sống một bà diễn viên mà ngài Kim mê say và sai thuộc hạ bắt
cóc đem về Bắc Triều Tiên. Không biết cậu bé 28 tuổi con của ngài Kim hiện mê
say món gì?
Một
con ong nuôi 20 con ruồi
Nói
chung, giá trị kinh tế của quan chức thì không nhiều; nhưng ảnh hưởng của nó
trên phương diện xã hội thì vô cùng to lớn.
Trong
3 thập niên vừa qua, không hiểu sao dân số ong tại Bắc Mỹ bị giảm hơn phân nửa,
gây thiệt hại nặng cho kỹ nghệ mật ong và môi trường sinh thái của hoa trái.
Dr. John Hafernik tình cờ tìm ra nguyên nhân là một loại ruồi ký sinh trùng xâm
nhập và đẻ trứng vào cổ các con ong. Một con ruồi li ti có thể sinh ra khoảng
vài chục con và dùng thân thể ong làm thực phẩm để sinh sống, ngay cả khi con
ong đã chết. Ruồi cũng chết theo nhưng chỉ sau khi phân hủy hoàn toàn thân xác
ong.
Tôi
nghĩ đến các xã hội với những thành phần ký sinh trùng đang bám chặt như bầy
đĩa đói. Có hơi chua xót là những người tạo dựng tài sản thực sự cho quốc gia
lại chết trước những kẻ ăn không ngồi rồi.
Alan
Phan
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.