Mấy
bữa nay trời bớt lạnh, đêm ấm dần lên, những hàng cây ven đường tuần qua còn
trụi lủi mà bữa nay đã nhú những chồi xanh. Cây mai làm kiểng trước sân nhà
người viết đã lác đác trổ mấy nụ mai vàng. Nếu chúng ta đừng căn theo lịch mà
căn theo thời tiết thì xuân tới phải là Tết tới. Mà Tết là khoảng thời gian
đoàn tụ gia đình! Trăm núi ngàn đèo cũng lặn lội về thăm! Chắc quý độc giả thân
mến hỏi: mùa xuân đến rồi; tui có bay về Việt Nam du xuân và du hí không? Làm sao
khỏi! Nhưng hồi năm ngoái về, chẳng có gì vui! Sài Gòn bây giờ bin-đinh vài ba
chục tầng được cất lên nườm nượp vì người ta sợ mỗi lần mưa là ngập; mỗi lần
mưa là phố bỗng thành dòng sông uốn quanh. Người Sài Gòn bây giờ rất giỏi; ai
cũng biết lội hết ráo mà tui lại không biết nên ra đường trời mưa sợ sụp ống
cống ngỏm củ từ bỏ vợ con lại hổng ai nuôi!
Nhưng điều làm tui thất vọng nhất là những điều tưởng tượng, mơ ước trong lòng đột nhiên trước thực tế phũ phàng phàng cho một cái quá đau nên tui quyết không thèm về nữa!
Về ViệtNam ,
em yêu (dù ghen thầy chạy đi) cũng thử cho tui về một mình, một lần xem sao?
(Em nói tình ta là vàng thiệt, vàng 24 cara, nên không sợ lửa? Mà lửa có đốt
anh cháy thì anh sẽ cháy đứt một nửa cái nhà, một nửa chiếc xe, một nửa chiếc
tàu câu cá, luôn một nửa tiền hưu trí… nên em nghĩ dù anh có thèm chảy nước
miếng tới rún cũng không dám manh động mà ra tay động thủ! Kẻo mất tiền!)
Nhưng điều làm tui thất vọng nhất là những điều tưởng tượng, mơ ước trong lòng đột nhiên trước thực tế phũ phàng phàng cho một cái quá đau nên tui quyết không thèm về nữa!
Về Việt
Note: hình trong bài viết
này là minh họa
Không có con vợ kè kè theo kiểm soát 24/7 nên tui lén kiếm tìm, thăm lại người
xưa. Quán hủ tiếu của em yêu một thời dang dở tình ta vẫn còn đó, dù hơi tiêu
điều hoang phế, rêu mọc tùm lum! Bước vô, ngồi xuống cái bàn sát bên chỗ tính
tiền, tui kêu một tô hủ tiếu mì hoành thánh có thêm cái đuôi heo… ăn cho nó lên
mỡ máu, để hồi ức về yêu thương ngày tháng cũ!Em thâu ngân là một em tóc dài, em cài hoa thiên lý, miệng em cười anh để ý... nhớ giống ghê nha! Nhưng em không nhìn ra tui. Hơn 40 năm rồi, vật đổi sao dời! Chắc có lẽ tui đã già quá đi rồi! Thời gian đã hủy hoại tất cả hồi ức và cái nhan sắc của tui! Quất sạch tô hủ tiếu mì hoành thánh, cạp hết cái đuôi heo, cạn hết mấy chai bia, móc túi trả tiền, tui lấy hết can đảm hỏi em: “Anh tên Tèo ở
Bay trở qua bên nầy, tui giấu biệt chuyện đó... Sợ con vợ tui buồn vì trước khi về Việt
“Gà tơ xào với mướp già!
Vợ hai mươi mốt chồng đà sáu mươi.
Ra đường, chị giễu em cười.
Rằng hai ông
cháu kết đôi vợ chồng.
Đêm nằm tưởng cái gối bông.
Giật mình gối phải râu chồng nằm bên.
Sụt sùi tủi phận hờn duyên.
Oán cha trách mẹ tham tiền bán con!”
Mấy em bên đó đẹp thì chắc phải có người yêu rồi chớ! Anh rước về; chẳng qua là anh xài đồ ‘second-hand’; có gì đâu mà hãnh diện? Em tuy già nhưng lúc anh cưới, em là hàng hiệu, hàng ‘brand- new’, sau về nâng khăn móc túi anh rồi chỉ một đời chủ, chung thủy với anh. Còn tụi nó là lũ bạc tình, nó dám bỏ tất cả kép già, kép nhí, dù hẹn thề bán mạng…để theo anh...vì anh có tiền, có cái mác Việt Kiều thôi! Chớ chừng tuổi nầy còn cơm cháo gì nữa mà ham. Anh không có nghe chuyện: Một ông Việt Nam mình, mùa hè xứ Úc lên tới 42 độ C, tắm xong, trần truồng bước ra nói với con vợ: “Nóng quá mặc quần áo làm gì!” Nhưng nếu anh để vậy mà ra trước sân cắt cỏ hổng biết con nhỏ Úc hàng xóm nó sẽ nghĩ ra sao?” “À! Nó nghĩ là em lấy anh chỉ vì tiền mà thôi!”
Đang tán dóc với vợ nhà thì anh bạn văn gọi điện bảo tới nhậu chơi! Bèn lễ phép xin em cho anh đi chơi một chút. Em yêu miễn cưỡng gật đầu!
Anh bạn văn già của người viết là một người có máu tiếu lâm! Tán dóc với ảnh mình cứ ôm bụng cười bò lăn bò càng; nên người viết rất lấy làm ái mộ. Anh đã 71 nhưng cười hoài nên trông giống như 17. Nếu là phụ nữ, chắc người viết đã ‘ưng’ ảnh lâu rồi!
Không những có máu tiếu lâm mà ảnh còn là một con người khéo ăn, khéo nói. Anh gọi bà xã ảnh là ‘thiên thần’; gọi mấy thằng con là ‘thiên tử’; gọi gia đình bên vợ là ‘thiên triều’. Tự xưng mình là ‘phò mã’ nghĩa là thằng giữ ngựa!
Tuần rồi đích thân anh bạn văn nầy đưa ‘thiên thần’ ra phi trường để chắc là em yêu đã bước chân lên máy bay về bệ kiến thiên triều; để vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm!
“Nhưng vợ vắng nhà cũng buồn lắm nha anh. Tui lại đang nghỉ phép thường niên một mình! Trong vòng vài tiếng đồng hồ mà tui đã mở tủ lạnh tới hơn một trăm lần rồi đó. Ăn nhiều mà không uống sợ lên cân nên bữa nay mời anh tới nhà tui, hai đứa mình lai rai một trời tâm sự!”
“Hỏi sao anh không đi với chị cho vui? Cho ‘chỉ’ đi một mình bộ anh không sợ bọn đạo tặc hay sao? Tốn tiền lắm nên năm rồi tui đi, năm nay bả đi... thay phiên nhau đi; để có đứa coi nhà... không thôi đạo chích đến dọn là không còn một cái chén ăn cơm!”
Anh nói: “Thiên thần của tui năm nay về bệ kiến thiên triều nhưng em vốn là người lo xa lắm, biết trước sau gì đồ ăn trong tủ lạnh tui sẽ rủ bạn bè đến quất sạch sành sanh nên em có để lại cuốn thiên thư nầy đây. Để tui mở ra coi em nói cái gì?” Mở thiên thư ra có vài chữ chỉ cách nấu mì gói. Nước sôi, bỏ bột nêm, bỏ mì vào bắc xuống rồi ăn. Hết!
Căn vào thiên thư của thiên thần để lại, anh lui cui nấu hai tô mì gói hiệu con Ngỗng!
Anh nói khi em đáng yêu thì tui âu yếm gọi em là ‘thiên thần’; nhưng khi em quạu, thì tui âu yếm gọi em là ‘thiên lôi!’
Vợ thì thay đổi xoành xoạch vậy đó nhưng em gái vợ, Dì Út, thì chẳng bao giờ. Mãi mãi trong lòng anh, em là con Thiên Nga, đẹp hết biết!
Ảnh nói có lần tui hỏi em yêu: “Nếu anh chết trước, em có đi thêm bước nữa không?” “Dĩ nhiên là không! Vì em ngán tới cần cổ rồi!” (Dì Út mấy bữa trước có gởi qua cái học bạ hồi còn học mẫu giáo của anh, lúc vượt biên mình không thể đem theo được. Trong đó cô giáo phê anh là ham chơi, khoái ăn, mê ngủ; và không chịu làm gì hết. Bốn chục năm nay từ khi anh cưới em về.... cũng đâu có thay đổi gì đâu!) Nên nếu lỡ anh chết trước em, em không lấy chồng, ngu gì cơm bưng nước rót, hầu hạ như một kiếp tôi đòi nữa, em sẽ về ở với em gái của em!”
“Còn nếu lỡ em chết trước anh... thì sao?” “Thì anh cũng vậy. Anh sẽ về ở với em gái của em!” Hi hi! (Chết cha tui lỡ miệng) Con vợ tui trừng mắt. “Ê nói chơi hè!” Cho qua chuyện nhưng trong lòng tui nghĩ y vậy đó anh ơi!”
Anh đừng vội rầy tui là thằng anh rể lựu đạn. Kim Trọng cũng vậy mà có ai đàm tiếu gì đâu?! Thúy Kiều và Thúy Vân, Trọng ta đòi quằm hết ráo! Dì Út của tui đây cũng đẹp như là Thúy Vân vậy đó! Tại sao anh thắc mắc là tui không để ý ai khác mà lại để ý đến Dì Út, em vợ mình. Để tui cắt nghĩa cho anh nghe! Thứ nhất là hồi tui mới tính cưới vợ; bà già vợ chơi khăm, bày trò thử lòng tui, coi tui có háo sắc, quơ quào tầm bậy tầm bạ không? Gần ngày cưới, Dì Út mới thỏ thẻ với tui là: (tui nghi đó là kịch do bà già vợ tui làm đạo diễn) “Em muốn tặng anh món quà đặc biệt trước khi anh nên duyên giai ngẫu với chị em. Em lên lầu nằm đợi. Rượu nằm trong nhạo chờ nem. Em nằm phòng vắng chờ anh một mình!” Tui suy nghĩ nhanh như máy tính! Bắt cá hai tay là xôi hỏng bỏng không…
coi chừng vuột hết! Bèn dứt khoát bước đi cái rột ra cửa… kẻo mình lại đổi ý! Sau đó tui nghe phong phanh bà nhạc của tui khen rằng tui là thằng anh rể tốt. Chớ bả đâu biết rằng ở đâu thì còn ở đó. Mất mát, hao mòn gì đâu mà sợ... thì việc gì phải gấp gáp chớ?!
Tui đã trả lời Dì Út là: “Giờ thì anh hiểu Dì Út muốn gì rồi. Để anh mua cho em một cái máy truyền hình!”
Cục mỡ vẫn còn đó, vẫn còn lủng lẳng trước miệng mèo bao năm nay. Meo meo!
Tui có thằng bạn, con vợ nó có đứa em gái sanh đôi, giống hịt nhau như hai điếu thuốc. Có lần vợ nó sanh em bé. Bà già vợ thương con gái nằm cữ, gởi đứa em lên chăm sóc cho chị... và nó cứ lộn hoài không phân biệt ai là ai… Thiệt là cái thằng có phước hết biết?!
Dì Út là em ruột của vợ mình, ít nhiều cũng giống con vợ mình. Phận làm chồng, ai mà không thương yêu con vợ? Không thương, mình cưới nó làm chi? Vì thương em như biển hồ lai láng, không tính tháng tính ngày như thế nên thấy Dì Út hao hao là tui thương luôn… là hợp lẽ, hợp tình thì có gì đáng phải phàn nàn dị nghị phải không? À anh hỏi tui sao chị vợ cả bầy cũng giống hao hao... sao tui hổng chịu thương? Hỏi anh nè! Bác sĩ có cho anh xài thuốc quá ‘đát’ hông?
Phần tui chấm Dì Út, vì tui không muốn mình có tới hai bà già vợ chi cho nó mệt. Một bà là đủ nhức đầu lắm rồi.
Tôi chắc như bắp, Dì Út đối với đám con của tui cũng là bà con; hổng lẽ em nỡ lòng nào đanh đá, chơi trò mẹ ghẻ con chồng, hát tuồng Phạm Công Cúc Hoa và Nghi Xuân Tấn Lực.
Anh còn cẩn thận dặn người viết rằng: “Ê! Cái vụ tui chấm Dì Út nó được mười điểm trên mười; anh nhớ đừng thày lay nói ai hay nhen. Chờ thời cơ, mai phục! Thiên cơ bất khả lậu!” Kẻo tui lại quỵ chết trước cổng Khải hoàn môn thì uổng lắm nhe anh bạn!
Đoàn
Xuân Thu
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.