Ba mươi bốn năm về trước,
lúc 5 giờ 25 phút sáng ngày 17/2/1979, tiếng đại pháo của quân Trung Quốc đồng
loạt khai hỏa trên toàn tuyến biên giới phía Bắc, từ Phong Thổ, Lai Châu đến
địa đầu Móng Cái, mở đầu một cuộc chiến, mà đối với giới lãnh đạo Bắc Kinh là
“dạy cho quân côn đồ Việt Nam một bài học” như lời của Đặng Tiểu Bình.
Đối
với giới lãnh đạo của CS Việt Nam
là “trận đánh xâm lược của bọn bá quyền Trung Quốc”, như lời của Tổng bí thư Lê
Duẩn.
Còn
đối với quốc tế thì đó là cuộc chiến tranh Đông Dương lần thứ ba.
Dù
gọi dưới danh xưng gì đi nữa thì cuộc chiến này vẫn là một trong những trận
chiến thảm khốc nhất dưới góc độ hủy diệt và dã man trong một khoảng thời gian
rất ngắn.
Không
có bất cứ số liệu nào chính thức và đáng tin cậy về con số thương vong của quân
dân hai bên tham chiến, tuy nhiên con số mà người ta ước lượng là trên 100 ngàn
người cho cả hai phía sau gần 30 ngày giao tranh đẫm máu sau khi Trung Quốc
chính thức rút quân vào ngày 16/3/1979.
Thảm
khốc
Trên đường tấn công,
quân Trung Cộng nã súng không thương tiếc đối với bất kỳ ai, bất kỳ vật gì mà họ
gặp trên đường tiến quân.
Việt Nam đã ra
lệnh tổng động viên thanh niên vào quân ngũ
Sư đoàn 163 của họ nhận
được lệnh từ cấp trên là “sát cách vô luận” tức“ giết người không bi buộc tội”
do vậy lính Trung Cộng đã thẳng tay sử dụng đại bác, hỏa tiển, súng phun lửa,
mìn và kể cả xăng để tiêu diệt từ làng này sang làng khác, hết chục người này
đến trăm, đến ngàn người khác.
Nếu
như, ở Bát Xát, thuộc Lào Cai, hàng trăm phụ nữ bị hãm hiếp, bị giết một cách
dã man ngay trong ngày đầu tiên quân Trung Quốc tiến sang, thì tại thôn Tổng
Chúp, xã Hưng Đạo, huyện Hòa An, Cao Bằng, trong ngày 9/3/1979, trước khi rút
lui, quân Trung Quốc đã giết 43 người gồm 23 phụ nữ, 20 trẻ em, trong đó có 7
phụ nữ đang mang thai.
Tất
cả đều bị giết bằng dao. 10 người bị ném xuống giếng, hơn 30 người khác, xác bị
chặt ra nhiều khúc, vứt hai bên bờ suối.
Kết
quả đó đã được Đặng Tiểu Bình hả hê xác nhận chủ tâm dã man này trong một bài
nói chuyện đúng vào ngày rút quân của Trung Quốc, nguyên văn: “Mười một ngày
này trên đường trở về đã quét dọn một số hang, có một số vật tư giấu ở hang này
hang nọ, một số thôn trang, cũng quét dọn mấy ngàn người, trên vạn người.”
Ngày
này, ba mươi bốn năm sau, dường như không còn chút vết tích gì về cuộc chiến đó
trên quê hương Việt Nam .
Đối
với mỗi người Việt Nam
yêu nước câu hỏi lớn và đau đớn nhất trong ngày này là - đây là một sự lãng
quên vô tình hay phản bội?
Bởi
toàn bộ hệ thống truyền thông, báo chí chính thống của nhà nước không hề nêu
lên một chữ dù chỉ để nhắc nhớ như đã từng nhắc nhớ về những cuộc chiến tranh
chống Pháp, chống Mỹ? (Báo Thanh Niên số 17/2/2013 có bài Nhìn lại chiến tranh
biên giới 1979, bài duy nhất trên phương tiện truyền thông Việt Nam trực tiếp
nhắc đến cuộc chiến chống quân Trung Quốc - BTV)
Trong
hàng loạt những hoạt động tưởng nhớ, đền ơn những người có công với đất nước
người ta không hề nghe đến những người đã hy sinh cho Tổ quốc trong trận chiến
với “quân Trung Quốc xâm lược” vào tháng 2 năm 1979.
Trên
các tỉnh phía Bắc, nơi xảy ra cuộc chiến, những tấm bia nào có ghi dòng chữ
“quân Trung Quốc xâm lược” đều bị xóa sạch.
Cũng
có những nghĩa trang chôn cất những người đã hy sinh trong trận chiến nhưng lại
đìu hiu đến ngậm ngùi.
Nghĩa
trang Duyên Hải, Lào Cai là một điển hình chua xót. Cũng từ cái chủ nghĩa ấy
các anh đã cầm súng và hy sinh, và sự hy sinh của các anh ngày hôm nay đã biến
vào hư không, âm thầm như nhũng cái chết vô danh. Những nấm mộ này vẫn đang nằm
trong lãng quên của nhiều người, ngoại trừ nỗi buồn đau của người thân các anh.
Lãng
quên hay phản bội?
Đáng
lẽ ngày này phải có lễ kỷ niệm, bởi vì đó là ngày Trung Quốc xâm lược Việt Nam , tàn phá biên giới giết hại nhân dân Việt Nam .
Đó
là một dấu mốc mà nhân dân Việt Nam
đời đời khắc cốt, ghi xương.
Đáng ra phải có lễ kỷ
niệm, nhưng vì sao vậy?
Đó
là do sức ép của nhà cầm quyền Trung Cộng đối với nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam , Trung Quốc
vừa ăn cướp vừa bịt miệng nạn nhân với những mỹ từ nào là “16 chữ vàng” nào là
“4 tốt”.
Liệu
pháp “16 chữ vàng” và “4 tốt” xuất hiện trong bối cảnh nào mà đã xóa sạch mọi
vết tích của trận chiến ngày 17/2/1979? Thậm chí nó còn muốn hủy diệt sức đề
kháng trước ngoại xâm của dân tộc Việt Nam ?
Vì
sao hình ảnh “16 chữ vàng” và “4 tốt” đã thay chỗ cho những khuôn mặt đau
thương, những thân hình tàn phế cùng những hy sinh không đếm được của hàng chục
vạn chiến sĩ, đồng bào trong cuộc chiến 17 tháng 2 năm 1979
Hàng
ngàn năm sống bên cạnh Trung Quốc đã cho người Việt Nam quá nhiều kinh nghiệm và bài
học.
C.H.X.H.C.N.V.N.
Chẳng Hề Xấu Hổ Chút Nào Vì Ngu
Chỉ
có Đảng Cộng sản Việt Nam từ trước đến nay vì luôn luôn đặt quyền lợi của Đảng
lên trên quyền lợi của dân tộc nên mới nhận kẻ thù truyền kiếp của dân tộc làm
bạn, rồi bây giờ cũng vì quyền lợi riêng, nên cúi đầu cam tâm thần phục Bắc
Kinh, và ép buộc nhân dân phải đớn hèn theo họ!
Cuộc
chiến biên giới tháng 2 năm 1979 chống quân Trung Quốc xâm lược rõ ràng là một
cuộc chiến cố tình bị lãng quên. Tôi cho đó là một sự phản bội của Đảng Cộng
sản Việt Nam !
nhà
báo hiện sống ở Bratislava ,
Slovakia .
Thủy
Giang
'Lẽ
ra nhà nước phải tưởng niệm 17/2'
Tướng
Vĩnh nói chính quyền đã quên những người ngã xuống chống xâm lược
Cựu
Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc trong giai đoạn 1974-1987, Tướng Nguyễn Trọng
Vĩnh phê phán nhà nước 'lảng tránh' kỷ niệm ngày Trung Quốc khởi động cuộc
chiến tranh xâm lược Việt Nam ở biên giới phía Bắc của nước này vào ngày
17/2/1979.
Trao
đổi với BBC từ Hà Nội hôm Chủ nhật, 17/2/2013, Tướng Vĩnh cho rằng
nhà nước "lẽ ra" phải đứng ra tưởng niệm các "đồng bào, chiến sỹ
đã hy sinh" nhưng ngược lại đã "không hề đoái hoài" trong khi
vẫn kỷ niệm các sự kiện trong chiến tranh với người Pháp và người Mỹ.
Vị
cựu Đại sứ cũng bình luận về sự kiện của đa số báo chí, truyền thông chính thức
trong nước tỏ ra "im lặng" và cho rằng nhiều tờ báo Việt Nam có thể
đã chịu sức ép từ sự "chỉ đạo" của các cơ quan lãnh đạo báo chí,
truyền thông, với các tổng biên tập báo "sợ bị mất ghế" nếu đề cập sự
kiện.
Tướng
Vĩnh cũng bình luận về việc sách giáo khoa ở nhà trường phổ thông Việt Nam được
cho là không phản ánh và đề cập cuộc chiến giữa hai quốc gia láng giềng cộng
sản trong chương trình giáo dục, cũng như nhận xét về việc phải chăng chính
quyền Việt Nam quan ngại Trung Quốc "mếch lòng" và "trừng
phạt" nếu nhắc lại cuộc xung đột 34 năm về trước.
Mở
đầu cuộc trao đổi với BBC Việt ngữ, vị tướng năm nay 98 tuổi tường thuật việc
ông và một đoàn nhân sỹ, trí thức và quần chúng bị lực lượng an ninh ngăn cản
khi định dâng hương ở Tượng đài Liệt sỹ ngay trước lăng cố Chủ tịch Hồ Chí Minh
ở Hà Nội hôm Chủ Nhật.
Tướng
Vĩnh: Chúng
tôi nhớ tới ngày 17/2/1979, Trung Quốc họ đánh chúng tôi. Họ đưa 60 vạn quân
tới đánh, giết hại đồng bào tôi và tàn phá mấy tỉnh biên giới của chúng tôi.
Chúng tôi nhớ ngày đó, chúng tôi thương tiếc các chiến sỹ và đồng bào đã hy
sinh trong trận đánh đó. Chúng tôi có mấy người đến dâng hương ở Đài Liệt sỹ
trên đường Hoàng Diệu. Nhưng rồi công an không cho chúng tôi vào.
Họ
nói lý do này khác, rồi gọi điện thoại đi ở đâu không biết. Lúc họ nói vào cửa
trước, lúc họ bảo vào cửa sau. Có lúc họ bảo vào 4 người thì được, 5 người
không được. Loanh quanh, cuối cùng họ cấm không cho chúng tôi vào. Thì chúng
tôi mấy người thương sót đồng bào và chiến sỹ hy sinh đó, chúng tôi đứng ở
ngoài vái vái, rồi đi về thôi.
Chúng
tôi rất tiếc, không hiểu tại làm sao đối với các liệt sỹ và đòng bào hy sinh mà
người ta cấm chúng tôi không được viếng là thế nào. Đáng nhẽ ra việc đó nhà
nước phải đứng ra viếng mới phải. Đằng này nhà nước từ mấy năm nay không hề
đoái tưởng đến đồng bào, chiến sỹ đã hy sinh trong việc chống lại sự xâm lược
của Trung Quốc.
Chúng
tôi lấy làm lạ lắm, mấy năm nay, đáng lẽ chính phủ phải làm việc đó. Đến bây
giờ, ngày đó, chúng tôi tỏ lòng thương sót đồng bào và chiến sỹ ta hy sinh,
chúng tôi đến viếng một cách hòa bình, chúng tôi không làm gì cả, chúng tôi
không hiểu vì sao lại cấm chúng tôi, không được vào viếng. Tôi không hiểu cấp
trên nào mà lại vô cảm đến như thế.
'Sợ
TQ mếch lòng?'
Đoàn
tưởng niệm 17/2 ở Hà Nội đang 'vái vọng' sau khi bị an ninh ngăn cản không cho
vào Đài tưởng niệm
BBC: Thưa
ông, hay có ai đó lo ngại những cuộc tưởng niệm như vậy có thể làm "kích
động tính dân tộc chủ nghĩa" và làm cho Trung Quốc mếch lòng, rồi có thể
dẫn tới trừng phạt họ?
Tướng
Vĩnh: Tôi nghĩ rằng đó là việc của Việt Nam
thì Việt Nam
làm. Việc gì phải sợ Trung Quốc không bằng lòng. Hay việc gì phải theo ý kiến
của Trung Quốc.
BBC: Tại
sao ở Việt Nam vẫn có những cuộc kỷ niệm Điện Biên Phủ, hay Điện Biên Phủ trên
không, và gần đây là sự kiện Tết Mậu Thân 1968, trong khi Việt Nam vẫn duy trì
quan hệ ngoại giao với Pháp hay Mỹ, mà sự kiện 17/2/1979 chính quyền lại im
lặng và không có chủ trương kỷ niệm?
Tướng
Vĩnh: Tôi cho việc ấy là một việc rất không bình thường. Nhưng muốn hỏi
tại sao thì đề nghị các vị hỏi các nhà cầm quyền mới được.
BBC: Việc
sách vở giáo khoa ở nhà trường phổ thông ở Việt Nam hiện nay có vẻ 'vắng bóng
đề cập' cuộc chiến với Trung Quốc năm 1979, việc ấy nếu có, thì có đúng không?
Tướng
Vĩnh: Tôi cho là không đúng. Đáng nhẽ ra, nếu chúng ta kỷ nhiệm những ngày
đánh với Mỹ, thắng Mỹ, hay ngày Mỹ ném bom B52, thì cũng đồng thời phải kỷ niệm
những ngày mà nước ngoài, cụ thể là Trung Quốc, xâm lược chúng ta. Thế mới là
công bằng. Tôi không hiểu được các nhà cầm quyền của chúng tôi nghĩ thế nào.
BBC: Khi
cuộc chiến 1979 diễn ra và trong suốt thời gian hơn 10 năm, nhiều báo đài ở
Việt Nam thường xuyên đưa tin về việc Trung Quốc xâm lược VN trong giai đoạn
đó, nhưng hôm 17/2 năm nay, nhiều tờ báo ở Việt Nam im lặng, ông nghĩ thế nào?
Tướng
Vĩnh: Khó nhận xét lắm, đó là chuyện rất khó hiểu. Còn các báo chí mà họ không
dám đưa tin chắc đã bị các cơ quan phụ trách về tuyên truyền, truyền thông cấm
đoán họ thế nào đó. Cho nên họ không dám làm.
Nếu
họ làm, họ sẽ mất chức tổng biên tập, cho nên họ sợ, họ không dám làm. Nhưng
tôi tin rằng những người Việt Nam
có lương tri thì họ đều muốn đưa lên, để cho con cháu biết chuyện ấy.
Thiếu
tướng Nguyễn Trọng Vĩnh giữ cương vị Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc trong thời gian
13 năm từ năm 1974-1987. Những năm gần đây, ông thường xuyên phát biểu, gửi
thư, góp ý công khai về nhiều vấn đề chính sách, chiến lược tới chính quyền,
trong đó ông lên tiếng kiến nghị về các vụ việc khai thác bô-xít ở Tây Nguyên,
cho người nước ngoài thuê rừng đầu nguồn, thay đổi Hiến pháp sao cho dân chủ và
tự do thực sự v.v...
Quốc
Phương
Lắng nghe TRUYỀN THÔNG HOA KỲ lên tiếng !
ReplyDeleteTrong 3 điều không dưới đây, mình đã thực hiện được 2 điều 100%. Mình cương quyết không bao giờ đi du lịch Tàu. Có nhiều người không đồng quan điểm với mình về việc này. Nhưng mình luôn giữ vững lập trường của mình. Tại sao phải đi du lịch một nước luôn có tham vọng xâm chiếm nước mình chứ? Tại sao phải đi chợ Tàu trong khi chợ VN và chợ Mỹ tràn đầy? Ăn tiệm Tàu thì đôi lúc bị mời không từ chối được. Các bạn có biết nước Đức là nơi nhà hàng ăn và chợ Tàu bị tẩy chay 100%, đến nỗi trong sách y khoa nó có liệt kê một bệnh gọi là China sickness tức là bệnh gây ra vì ăn uống đồ ăn Tàu. Hy vọng các bạn đã thực hiện 3 không dưới đây.
thân,
Thu Hương
Nếu Các Bạn không làm được việc lớn thì làm việc nhỏ này:
ReplyDelete- Không ăn tiệm Tàu,
- Không đi mua lương thực trong chợ Tàu,
- Không du lịch Tầu.