Thời gian sau khi tốt
nghiệp đại học và quyết định quay về Hà Nội đối với tôi là một quãng thời gian
khá khó khăn. Điều tôi hoang mang nhất, và cho đến giờ vẫn là lý do khiến tôi
xách va li rời xa khỏi nơi này, không phải là sợ nghèo, sợ bẩn, sợ thất nghiệp,
mà là không “theo kịp” lối sống thủ đô.
Tôi có những người bạn bằng tuổi mà giàu khủng khiếp, hàng hiệu chất đầy tủ, du lịch khắp nẻo thế giới, ăn uống tại vô số nhà hàng sang, và đặc biệt thay xe như thay áo.
Tôi có những người bạn bằng tuổi mà giàu khủng khiếp, hàng hiệu chất đầy tủ, du lịch khắp nẻo thế giới, ăn uống tại vô số nhà hàng sang, và đặc biệt thay xe như thay áo.
Dù có thể rất cạn kiệt về tiền, sự sang chảnh luôn luôn được giữ
vững. Tôi mới về, ít bạn bè, nên cố gắng tạo được mối quan hệ mới qua người này
người khác – những mối quan hệ bắc cầu. Vô tình bữa ăn hôm đó là sinh nhật của
một “người bạn bắc cầu”, trước khi đi tôi hỏi qua về sở thích của nàng kia để
tiện mua quà. Bạn tôi nói “Thôi chẳng cần mua đâu, con bé đó phải hàng hiệu xịn
nó mới dùng, không là nó vứt xó.” Tôi chưng hửng. Và gần như im lặng suốt quãng
thời gian ngồi trên xe taxi trên đường đến điểm hẹn.
Hà Nội những ngày đó lạnh
và buồn. Tôi thấy rõ ràng một cảm giác bị tách biệt, dù chẳng một ai đẩy mình
ra xa. Những người bạn vẫn í ới vô tư gọi mỗi khi tụ tập. Tôi với mái tóc không
nhuộm, khuôn mặt chỉ đánh chút son, mặc áo hoodie dày yêu thích mua trong hiệu
sách của trường mùa đông năm ngoái, đi xe tay ga cũ xì của mẹ đứng giữa tụi bạn
xúng xính Gucci, Hermes, tán gẫu trong quán café đắt đỏ nhất thành phố… và thấy
bản thân mình không thuộc về không khí sang trọng kiểu vậy.
“Sự nghiện sang chảnh”
đó len lỏi vào từng ý tưởng về việc chọn công việc hay bạn đời.
Những câu chuyện
tôi được nghe không còn là niềm đam mê, hay sở thích của mỗi người về công việc
mơ ước của họ nữa, thay vào đó là những đòi hỏi về mức lương trên trời hay sự sắp
đặt nhẹ tênh từ phía gia đình. Những anh chàng mà các cô gái đang kể về, chỉ biết
được loại xe anh đi, địa vị chức tước của bố mẹ anh, chứ tuyệt nhiên không một
lần đề cập đến khuôn mặt, cá tính của mỗi người.
Tôi đến Sài Gòn sau đó, gặp
nhiều người từ vô số vùng miền khác nhau giữa thành phố lớn xô bồ và đông đúc.
Tôi làm việc với người Sài Gòn phóng khoáng, vô tình gặp những cô gái miền Tây
nổi loạn nhưng chân thành, tôi cũng sống cùng khu với một gia đình người Hà Nội
xưa, giản dị và chắt chiu, đến mẩu bút chì ngắn cũn vẫn bắt đứa con nít giữ lại
viết bằng hết. Từ đó, tôi nghĩ về Hà Nội của tôi ngày hôm nay.
Người ta vẫn cứ
nói “người Tràng An thanh lịch”, mà thanh lịch, nghe âm đã thấy hiện lên một
nét đẹp rất sâu, rất đậm, không khoa trương, không khoe mẽ. Mà có lẽ vẻ đẹp ấy
đã nằm lại ở ký ức rồi.
Mấy bữa nay thấy bạn
bè đồng loạt chia sẻ bài viết về cuộc sống của một cô ca sĩ hạng A tại Hàn Quốc.
Nữ hoàng sexy bậc nhất giới showbiz Hàn cưới một ông chồng không đẹp trai,
không giàu có, và có một đám cưới không một chút cầu kỳ. Cặp đôi giản dị ấy giờ
dành thời gian cho nhau tại một ngôi nhà nhỏ tại đảo Jeju, tự trồng rau cỏ để
ăn và nuôi động vật. Người người nói về cô, nhà nhà nói về cô, và mơ ước có được
cuộc sống giản dị như thế.
Tôi ngơ ngác. Ủa, nếu mơ ước như thế, thì sao những
ngày Tết đến, ngày hè sang, hay những dịp được nghỉ phép, không làm một chuyến
về quê với ông bà, nhà tranh vách đất, xung quanh có hàng đống đàn gà, đàn lợn
đang chờ được cho ăn, chó mèo nằm phễnh khắp sân, chỉ đợi có người về dắt đi
chơi, ruộng rau nứt nẻ cần được bón phân tưới nước…
có khác là bao những gì chị
Lee Hyori đang làm đâu? Ấy, nhưng mà thế thì quê chết, làm gì có chỗ tập tành
Yoga nắng chiếu xuyên cửa sổ, làm gì có bờ biển xào xạc bên tai như chỉ?
John Mason, nhà văn
nổi tiếng với cuốn sách bán rất chạy có tựa đề “You were born an orginal. Don’t
die a copy” (Bạn được sinh ra là một nguyên bản. Đừng chết như một phiên bản) để
truyền cảm hứng cho mỗi cá nhân sống thật và sống hết mình. Cuộc sống giản dị
là một cuộc sống tối giản nhất, bỏ qua những suy nghĩ toan tính về vật chất, tập
trung thời gian và tâm trí để chú ý tới bản thân mình. Và nếu sự giản đơn cũng
cần bắt chước, thì có lẽ, chúng ta đã lạc mất chính mình giữa cuộc đời.
Hoàng Giang
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.