Một người đàn ông tìm
đến nơi thâm sơn cùng cốc gặp một vị thiền sư ở ẩn, hy vọng sẽ tìm được lời giải
cho những nghi hoặc trong lòng.
- "Con người thường
thất bại vì chính dục vọng của bản thân, vậy xin thiền sư cho biết, thế nào là
dục vọng?", người đàn ông hỏi.
Thiền sư nhìn anh
ta, nói: "Anh hãy quay về đã, trưa mai lại tới đây, nhưng nhớ là không được
ăn uống bất cứ thứ gì". Dù không hiểu dụng ý của thiền sư, nhưng người đàn
ông vẫn làm theo.
Ngày hôm sau, anh ta
quay lại. "Anh hiện giờ chắc đang đói ngấu, khát cháy cổ đúng không?",
thiền sư hỏi. "Vâng, giờ nếu được thì con có thể ăn cả nửa con bò, uống hết
bảy vại nước".
Thiền sư bật cười,
"vậy hãy theo ta".
Hai người đi một quãng
đường xa, khá lâu sau mới đến một vườn cây trái sum suê. Thiền sư đưa cho người
đàn ông một chiếc bao tải, nói: "Bây giờ anh hãy hái những quả táo tươi
ngon nhất ở đây, chúng là của anh, nhưng nhớ là phải mang về tới thiền viện mới
được phép ăn".
Thiền sư quay về trước.
Mãi đến khi trời tối hẳn, mới thấy người đàn ông vác một bao tải nặng đầy táo
mang về. Bước đi nặng nhọc, mồ hôi ướt đầm toàn thân, anh ta mệt mỏi đặt bao táo
xuống trước mặt thiền sư. "Giờ anh có thể ăn rồi", thiền sư nói.
Người đàn ông dường
như không đợi được thêm, lập tức vồ lấy hai quả táo, cắn từng miếng to nhồm nhoàm
nhai. Trong phút chốc, hai quả táo đã bị anh ta ăn sạch sẽ.
Ăn xong, người đàn ông
đứng vuốt bụng nhìn thiền sư nghi hoặc. "Giờ anh còn đói, khát không",
thiền sư hỏi. "Không, giờ có cho ăn tiếp con cũng không ăn được nữa".
"Vậy thì anh bỏ
công vất vả, vác cả bao tải táo mà mình không thể nào ăn hết về đây để làm gì?"
Thiền sư chỉ vào chiếc
bao tải đầy táo, hỏi. Người đàn ông ngay lập tức ngộ ra.
Con người là vậy, thực
ra nhu cầu chỉ có "hai trái táo", nhưng rồi vẫn cố giành lấy những thứ
vốn không cần thiết, chỉ là dục vọng.
Ra đời hai tay trắng.
Lìa đời trắng hai
tay.
Sao mãi nhặt cho đầy.
Túi đời như mây
bay...
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.