Sau chiến thắng
1975, miền Bắc Việt Nam đã chọn ưu tiên chiến lược là Liên Xô xa xôi và xa dần
kẻ thù lịch sử, láng giềng Trung Cộng, theo bài trên Bách khoa Toàn thư Anh Quốc,
Britannica, mục về Việt Nam.
"Với thành công
nhanh chóng trong chiến dịch bài Hoa, đuổi đi giới thương nhân gốc Hoa, Việt
Nam còn mở vịnh Cam Ranh cho hải quân Liên Xô vào, và ký kết Hiệp ước hữu nghị
với Moscow.
Quân đội Việt
Nam cũng đã xâm chiếm Campuchia để trục xuất quân Khmer Đỏ.
"Rất sớm sau
khi Đặng Tiểu Bình có chuyến thăm được ca ngợi tới Mỹ, Bắc Kinh đã tuyên bố ý định
trừng phạt Việt Nam vào tháng 2 năm 1979."
Reg Grant, trong
một cuốn sách về Chiến tranh Việt Nam đã đặt xung đột Trung - Việt vào
nhóm các cuộc chiến mới nảy sinh ở vùng Đông Dương sau 1975.
Cuộc chiến Biên giới
1979 là hệ quả của chiến tranh Campuchia, khi xung đột nhỏ lẻ ở vùng biên giới
với Việt Nam nổ ra vì các cuộc tập kích của Khmer Đỏ.
Theo tác giả này,
các diễn biến ở biên giới khiến Việt Nam "đưa quân xâm lược Campuchia
toàn diện vào Giáng Sinh 1978, và đến 7/01/1979 thì chiếm Phnom Penh và thiết
lập một chính phủ mới".
"Quân Khmer Đỏ
bị đẩy ra khỏi các đô thị và tiếp tục quấy nhiễu quân Việt Nam ở các tuyến dọc
biên giới Thái Lan."
"Trung Cộng là
nước hỗ trợ chính cho chế độ Pol Pot. Ngày 17/02/1979, Trung Cộng tung quân
xâm lược Việt Nam. Họ không muốn chiếm nước này mà chỉ muốn ngăn sự hung hãn của
Việt Nam."
"Nhưng quân Trung
Cộng không thể nào tiến được trước sức chống trả bền bỉ của phía Việt Nam và đến
ngày 6/3/1979, họ phải rút quân về."
Các bên cùng thất bại
Theo Britannica,
cuộc chiến Trung - Việt diễn ra khi Hoa Kỳ, dưới thời Tổng thống Jimmy
Carter, đã ủng hộ Trung Cộng, một phần vì dư âm của sự thù ghét với Bắc Việt
sau chiến tranh.
Liên Xô đáp trả với
lời đe dọa chống lại Trung Cộng, nhưng Trung Cộng cũng không thắng được lực lượng
dân quân biên giới của Việt Nam.
Sau ba tuần với những
trận giao tranh dữ dội, Việt Nam tuyên bố gây ra con số 45,000 thương vong cho
phía Trung Cộng và Trung Cộng đã rút quân.
Đặng Tiểu Bình thăm
Hoa Kỳ tháng 2/1979
Chính sách của Mỹ
đem lại hậu quả tiêu cực.
"Uy tín quân
đội chính quy của Trung Cộng bị phá tan, Campuchia vẫn ở lại trong phe Liên
Xô-Việt Nam, và các chiến thuật sử dụng lá bài Trung Cộng của Hoa Kỳ trở nên vô
duyên," Britannica viết.
Với Trung Cộng, một
mục tiêu của việc phát động cuộc chiến đánh vào đồng minh của Liên Xô còn là
nhằm để chia rẽ Washington và Moscow.
Nhưng trái với mong
đợi của Bắc Kinh, chiến tranh biên giới Việt-Trung cũng không ngăn được cuộc gặp
Mỹ- Xô được lên kế hoạch từ trước đó, cũng như việc kí kết Hiệp ước hạn chế vũ
khí tấn công chiến lược lần thứ hai (SALT II).
Bắt tù binh Trung Cộng
Đàm phán đã đi đến
thỏa thuận ở Vladivostok và cuối cùng hai bên cũng đi đến bản Hiệp ước dự thảo.
Quá trình hòa hoãn
Liên Xô và Mỹ chỉ ngưng lại khi Moscow đưa quân vào Afghanistan, bắt đầu một
cuộc dính líu quân sự mới cho tới khi Liên Xô tan rã.
Còn Hà Nội sau
cuộc chiến lại càng phụ thuộc vào Moscow cho tới khi Liên Xô sụp đổ, với các
hệ luỵ về thể chế cho nước Việt Nam cộng sản.
Bài học cho Trung Cộng
Riêng với Trung Cộng,
đây là cuộc chiến lớn nhất về mặt quân sự kể từ Chiến tranh Triều Tiên.
Và bài học Bắc Kinh
có thể rút ra thì rất nhiều, theo một tác giả gốc Trung Cộng, Zhang Xiaoming.
Nữ quân nhân Việt
Nam
Trong bài trên The
China Quarterly 2005, ông xác định qua các tài liệu Trung Cộng rằng Đặng Tiểu
Bình là nhà lãnh đạo cổ vũ cho chuyện tấn công để "dạy cho Việt Nam một
bài học".
Dù Bộ Chính trị Đảng
Cộng sản Trung Cộng, gồm cả Hoa Quốc Phong không phản đối, nhưng ban lãnh đạo Trung
Cộng cũng không hoàn toàn đồng thuận về cách dùng quân của ông Đặng.
Rốt cuộc, người ủng
hộ rõ nhất cho Đặng là Trần Vân, nhân vật kỳ cựu trong Đảng.
Nhưng Zhang Xiaoming
cho rằng chính Trung Cộng "mới là bên nhận một bài học".
Ông Đặng bỏ qua cơ
chế chỉ huy bình thường, và trực tiếp giao cho Hứa Thế Hữu tấn công từ phía
Đông (Quảng Tây), và điều động Dương Đắc Chí, từ quân khu Vũ Hán (miền Trung Trung
Cộng) xuống chỉ huy cánh quân phía Tây từ Vân Nam đánh vào Việt Nam.
Ông Đặng, bắt chước
Mao Trạch Đông, đã trực tiếp chỉ đạo cuộc chiến và chỉ 'tham vấn trước' với
một số nhân vật lão thành trước khi đưa ra một cuộc họp kéo dài 5 tiếng ở
Bộ Chính trị.
Đặng học cách 'trực
tiếp cầm quân' của Mao khi ra lệnh đánh Việt Nam năm 1979
Ông cũng bỏ qua vai
trò của tư lệnh quân khu Côn Minh, tướng Vương Tất Thành.
Quyết định này của
Đặng Tiểu Bình có hệ quả nghiêm trọng cho quân Trung Cộng: vì thiếu phối hợp
hai cánh quân, họ bị tổn thất nặng nề, theo Zhang Xiaoming.
Đến giữa tháng 1/1979,
chừng 320 nghìn quân Trung Cộng đã tập kết ở các tuyến dọc biên giới Việt
Nam.
Dùng dao mổ trâu
chém gà
"Cách dụng binh
của Hứa Thế Hữu là "dùng dao mổ trâu chém gà" (niudao shaji - ngưu
đao sát kê) tấn công tổng lực và toàn diện vào mọi điểm phòng vệ của Việt
Nam."
Mục tiêu của chiến dịch
"phản kích tự vệ" - cách Trung Cộng chuẩn bị dư luận trong và ngoài
nước về cuộc xâm lăng - là nhanh chóng "tiêu hao sinh lực địch".
Pháo binh Việt Nam
trong cuộc chiến 1979
Trung Cộng đưa 9
quân đoàn đánh xuyên biên giới và huy động cả hơn 200 nghìn dân Quảng Tây phục
vụ chiến dịch, trong đó 26 nghìn dân quân tham chiến trực tiếp, theo Zhang
Xiaoming.
Tại một số mặt
trận như ở Cao Bằng, tỷ lệ quân Trung Cộng so với lực lượng Việt Nam là 8:1.
Nhưng tổn thất của
phía Trung Cộng là rất lớn.
Bài của Zhang
Xiaoming nhắc lại rằng Trung Cộng từng nói họ giết và làm bị thương 57,000 quân
Việt Nam, còn Đài Tiếng nói Việt Nam vào thời gian đó nói họ giết và làm bị
thương 42,000 quân Trung Cộng.
Nhưng theo tác giả
này, các nghiên cứu được cập nhật (cho đến 2005) tin rằng số quân Giải phóng
Nhân dân TC bị giết trong cuộc chiến là 25 nghìn, và số bị thương là 37 nghìn.
Ngay cả con số Bắc
Kinh thừa nhận (6700 tử sĩ và 15000 thương binh) cũng đưa số thương vong lên
21 nghìn, trên tổng quân số chừng 300 nghìn tham chiến, một tỷ lệ rất cao.
Trung Cộng đã tổng kết,
rút ra nhiều bài học về chiến thuật, về thông tin liên lạc, vũ khí.
Dù vậy, Zhang
Xiaoming cho rằng vẫn có một bài học Trung Cộng chưa rút ra từ cuộc chiến với
Việt Nam.
"Vì bị ảnh hưởng
của tư tưởng Mao, coi chiến tranh là 'sự nối dài của mục tiêu chính trị', Trung
Cộng vẫn chưa đánh giá lại xác đáng về chiến thắng hay thất bại nhìn từ góc độ
quân sự thuần tuý."
Cuộc chiến 1979,
nhìn từ phía Trung Cộng, là cách Bắc Kinh phản ứng lại sự bành trướng ra Đông
Nam Á của Hà Nội, và cũng là cách ngăn chặn tham vọng toàn cầu của Moscow,
theo Zhang Xiaoming.
Và đây có thể là bài
học lớn nhất cho các quốc gia trong vùng đang tiếp tục có các tranh chấp trong
một bối cảnh địa chính trị mới như ngày nay.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.