Chúng ta đã sản
xuất được ốc vít, phải khẳng định như thế (Bộ Trưởng Vũ Huy Hoàng)
Trong tiếng Việt
“con ốc” với “con vít ” là một, nếu chúng đều nằm trong thùng đồ nghề sửa xe.
Còn trên bàn ăn thì hai con tuyệt nhiên không có liên hệ gì (ráo) với nhau.
Sở dĩ có chuyện hơi
rắc rối như vậy bởi con ốc có nguồn gốc từ phương Tây. Khi mới đến Việt Nam, có
người thấy mặt (liền) đặt tên nó là “con ốc” vì trông cũng hơi giông giống.
Nhưng ốc có nhiều loại
(ốc biển, ốc núi, ốc khe, ốc ao, ốc suối, ốc vườn, ốc ruộng…) với hình dạng và
tên gọi khác nhau: ốc dừa, ốc gạo, ốc hương, ốc lác, ốc leng, ốc ma, ốc nhồi, ốc
vòi voi, ốc sên, ốc móng tay, ốc bươu vàng, ốc mỡ, ốc đỏ, ốc ngựa, ốc vú nàng, ốc
bàn tay, ốc mặt trăng, ốc đụn, ốc tù, ốc trám, ốc bùn, ốc mượn hồn… Ngó bộ cũng
lộn xộn dữ nên có kẻ (bèn) gọi nó là con vít – gần như cách phát âm chữ “vis”
trong tiếng Pháp.
Tưởng như vậy là êm
chuyện nhưng dân Việt Nam, ở vùng biển, không chịu vậy. Mấy chả nghe nói tới
con vít là nghĩ ngay đến một loại rùa biển, mang khìa nước dừa để nhậu chơi, chớ
không phải là … con ốc.
Do đó – có lúc, và
tuỳ nơi – con ốc còn được gọi là con đanh vít, hay đinh vít. Cũng có khi, cho
nó chắc ăn, người ta dùng danh từ kép: con ốc – vít.
Việt Báo.VN – số ra
ngày 7 tháng 10 năm 2005 – có đăng một một bản tin rất ngắn (và hơi buồn) về ốc:
“Chúng Ta Chưa Tự
Làm Ðược Cái Ðinh Vít”
Tiến sĩ "giấy" Tô Huy Rứa
“Mỗi năm kinh phí
cho hoạt động NC&PT lên tới 200 triệu USD. Chúng ta cũng đã có trên 1,4 vạn
tiến sĩ và 1,6 vạn thạc sĩ. Đây là niềm tự hào bởi con số này cao gấp gần năm lần
so với Thái Lan và gần 6 lần so với Malaysia. Nhưng nhìn lại trên góc độ hiệu
quả thì thật đáng buồn … dù có hàng chục luận án tiến sĩ về tôi thép và cơ khí
nhưng trong nước vẫn chưa tự làm được con ốc cho xe máy, ô tô đạt tiêu chuẩn quốc
tế (cứ vặn là trờn ren).”
Mười năm sau, hồi
đầu tháng 10 năm nay, Bộ Trưởng Công Thương Vũ Huy Hoàng bất ngờ (và
mạnh miệng) tuyên bố: “Chúng ta đã làm được ốc vít.” Thiệt là một
thành quả vĩ đại chưa từng thấy.
Cả nước mừng
muốn chết luôn! Biến cố lại xẩy ra đúng với dịp lễ mừng 60 năm
“Giải Phóng Thủ Đô” nên Đảng và Nhà Nước cho bắn pháo bông ăn mừng
quá trời quá đất.
Báo Dân Trí hớn
hở loan tin: “Mặc dù 21h đêm nay (10/10), các điểm bắn pháo hoa của Hà Nội mới
‘khai hỏa’, nhưng ngay từ chập tối dòng người đã đổ về những điểm này. Cả biển
người chờ đón giây phút hân hoan cùng màn pháo hoa trên bầu trời…”
Ai cũng vui như
Tết, trừ blogger Cánh Cò:
Câu nói xuất hiện
vào năm 2014, sau hơn ba phần tư thế kỷ ngày thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam.
Gần 40 năm sau khi Sài gòn hoàn toàn "phỏng dái".
“Con ốc vít” ấy là một
sự thật não nề xứng đáng đứng bên cạnh “con tự do” cũng ê chề không kém.
Cái mà cả hệ thống từng
rêu rao là công nghiệp hóa, hiện đại hóa nay đã trần truồng nằm phơi trên các
trang báo đảng lẫn báo dân. “Con ốc vít” trở thành best seller trên một thị trường
được xem là phát triển ngoạn mục nhất nhì Đông Nam Á.
“Con ốc vít” hiền
lành, vô hại nay bỗng dưng bị lật lên lật xuống xem xét từng chi tiết. Mà lạ lắm,
không thấy chi tiết nào đáng chú ý cả vì nó cũng như hàng tỷ con ốc trong guồng
máy kinh tế này, nhưng khi một con trong cái đám hàng tỷ con ấy mang quốc tịch
Việt Nam thì sự tự sướng lên tới mức ngất ngây như khuôn mặt ửng hồng của ông bộ
trưởng.
Một con ốc vít không
phải là tất cả nhưng cũng cho thấy cố gắng không ngừng của nhà nước, rất chú ý
tới nền công nghiệp nước nhà. Chỉ có điều, người dân lại tưởng ông Bộ trưởng
đánh lừa họ vì không lẽ sau bao nhiêu năm mà chế độ chỉ làm được một con ốc
vít?
Coi: thằng chả
khó tính dữ hông? Mấy năm trước thì than phiền: “Có trên 1,4 vạn tiến sĩ
và 1,6 vạn thạc sĩ… có hàng chục luận án tiến sĩ về tôi thép và cơ khí nhưng
trong nước vẫn chưa tự làm được con ốc cho xe máy, ô tô đạt tiêu chuẩn quốc tế
(cứ vặn là trờn ren).” Nay thành tích đã đạt được thì lại buông thõng
một câu, nghe mà phát chán: “Không lẽ sau bao nhiêu năm mà chế độ chỉ làm
được một con ốc vít?”
Được thế thì đã
phúc!
Tôi e là bác Cánh
Cò còn chưa biết rằng mấy con ốc vít của Việt Nam được làm ra chỉ
để chưng chơi, cho vui mắt, chứ không có giá trị thị trường vì “chi
phí năng xuất thấp” và “giá thành quá cao” – vẫn theo như (nguyên văn)
lời của ông Bộ Trưởng Công Thương Vũ Huy Hoàng.
Sản xuất ra ốc
vít mà gía mắc hơn mua thì mất công làm chi cho má nó khi. Hãy nghe
lời khuyên của Tiến sĩ Lê Đăng Doanh (trình bầy trước Bộ Chính Trị)
từ năm 2009:
“Tại sao thằng Nhật
Bản nó không làm máy bay? Không phải là công nghiệp của nó không làm được máy
bay đâu. Mà bởi vì là nó làm cái máy ảnh kỹ thuật số nó lãi nhiều hơn. Chứ máy
bay không có nhôm, không có thứ này khác, nó làm làm gì. Chứ không phải thằng
Nhật Bản là thằng ngu, thằng khờ, đến mức nó không làm được máy bay. Nó làm được
khối, nó làm được máy bay chiến đấu của nó khá ra phết chứ không phải là ít
đâu. Thế nhưng mà những gì mà nó cho rằng không cạnh tranh được thì không làm,
làm cái khác, thế thôi.
Cái khác là cái
gì đây cà?
Cái đinh nhá? Đinh
mà cứ đóng là vẹo ngay và giá thành lại cao hơn đinh nhập khẩu thì
cũng hỏng bét.
Thôi thì đành quay
về tay nghề (tiểu công nghệ) truyền thống của cha ông, không dây vào
những “công nghiệp nặng” như chủ trương lớn của Đảng và Nhà Nước, như
trước nữa.
Ta làm cái tăm và
cái đũa vậy.
Tưởng vậy nhưng cũng
không phải vậy.
Trên báo Hà Nội
Mới, số ra ngày 15 tháng chín năm 2014, ông Cù Xuân Trường buồn bã cho
hay:
Mỗi năm, Việt Nam phải
nhập khẩu cả chục nghìn tấn đũa tre, tăm tre từ Trung Cộng. Với một đất nước
“đâu đâu ta cũng có nứa tre làm bạn”, liệu đây có phải là câu chuyện bình thường?
Phải chăng chiếc tăm, đôi đũa của nước ngoài được chế tạo bằng một loại “công
nghệ” đặc biệt và có những “công năng” sử dụng vượt trội so với chiếc tăm, đôi
đũa của ông bà ta để lại từ xa xưa?
Vì chính sách thuế chưa thực sự khuyến khích việc đầu tư sản xuất nên giá thành một gói tăm, đôi đũa của Việt Nam cao hơn của Trung Quốc? Vì các doanh nhân Việt Nam quen thói “làm ngay, ăn ngay”? Hay là vì rừng tre Việt Nam đã cạn kiệt đến mức không còn đủ nguyên liệu cho sản xuất?
Riêng về câu hỏi
cuối thì trang VEF (Vietnam Economic Forum) đã có câu trả lời, từ lâu
rồi:
“Hàng ngàn tấn tre
nguyên liệu không kể non hay già đã được thương lái Trung Cộng tận thu tại các
vùng trồng tre vào năm 2010, ông Nguyễn Văn Hà, Giám đốc Công ty Tăm tre Bình
Minh (Hà Nội), cho biết. Doanh nghiệp sản xuất các sản phẩm từ tre trong nước
như tăm tre, đũa tre… khi ấy đã rơi vào tình cảnh đói nguyên liệu.
Cùng thời gian trên,
báo Hải quan đưa tin, 1.118 tấn tăm tre được nhập qua các cảng vào Việt Nam, chủ
yếu từ Trung Quốc, Đài Loan. Các doanh nghiệp trong nước lúc này lại đau đầu với
một khó khăn khác: tìm đầu ra cho sản phẩm khi phải cạnh tranh khốc liệt với
tăm tre nhập khẩu giá rẻ…
Đó là chưa kể, trồng
tre cũng là trồng rừng, có tác dụng bảo vệ môi trường, khí hậu. Khai thác tre
quá mức cũng không khác nào tàn phá rừng.
Đã đến lúc, các
doanh nghiệp trong nước phải tìm cho mình hướng đi mới…”
Còn hướng (mẹ)
nào nữa mà tìm?
Không làm được con
ốc vít, không làm được cây tăm, cây đũa thì biết làm gì để sống?
Chuyện mưu sinh,
kể ra, cũng không khó khăn chi lắm – ở Việt Nam – theo nhận định của
tiến sĩ Vũ Minh Khương:
“Ông cha chúng ta để
lại cho chúng ta đất đai ở vị thế đẹp và nhiều tài nguyên quý giá.
Thế giới lại
thương cảm chúng ta đã trải qua những cuộc chiến tranh khốc liệt. Thế hệ chúng
ta chỉ cần cho nhượng thuê đất trong các dự án đầu tư dễ dãi, bán tài nguyên,
và vay nợ quốc tế cũng đủ sống xênh xang được 20-30 năm nữa. Ta nhượng đất của
ông cha làm sân golf và dân ta sẽ không thể đói nhờ nghề nhặt bóng và đánh
giày” Mỗi chúng ta, dù sao hãy cùng trả lời một câu hỏi day dứt: Dân tộc Việt
Nam ta hôm nay có đủ lòng quả cảm “chặt cầu để tiến lên không?”
Chớ còn ảo tưởng
gì nữa về cái “cầu XHCN” mà không chặt mẹ nó đi cho xong nợ!
Tưởng Năng Tiến
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.