Đã có hơn 100 phim
nói về đề tài du hành thời gian kể từ khi ‘Terminator’ và ‘Back to the Future’
ra mắt hơn 30 năm trước đây. Tất cả đều là phim khoa học viễn tưởng và không có
liên quan gì đến khoa học.
Trong bộ phim mới
ra, ‘Predestination’, Ethan Hawke đóng vai một điệp viên thời gian xẹt về quá
khứ để ngăn chặn tội ác trước khi nó xảy ra.
Phi
lý
Mọi thứ rất nhanh
chóng trở nên rối trí.
Hãy thử nghĩ về điều
này: nếu ai đó sáng tạo ra bộ máy thời gian thì điều gì sẽ ngăn chặn họ quay
ngược lại một phút trước và đập vỡ nó trước khi nó được sử dụng?
Điều này có nghĩa là
chưa có ai từng sử dụng nó – vậy thì làm sao mà nó bị đập vỡ được?
Điều ngăn chặn một
loạt những chuyện ngược đời do đi ngược cỗ máy thời gian tìm về quá khứ tạo ra
– trở thành ông của chính bạn, giết chết Hitler trước khi ông ta phát động Đệ
nhị Thế chiến – chính là việc cỗ máy thời gian này đã đi ngược lại quy luật
vật lý.
Vũ trụ mà chúng ta
biết thì đều tuân theo các quy luật.
Một trong những
nguyên lý cơ bản không chỉ của vật lý mà còn của bất cứ phương diện nào của
vật chất là luật nhân quả.
Quy luật này luôn
phải theo đúng trật tự nguyên nhân – kết quả. Nếu thay đổi quá khứ thì cũng có
nghĩa là quy luật này bị vi phạm: hành động của bạn sẽ tác động đến điều đã
khiến bạn phải quay trở lại quá khứ ngay từ đầu.
Do đó, nếu bạn có thể
đã giết được Hitler thì Hitler đã không thể làm được điều đã khiến bạn phải
quay ngược lại thời gian và giết ông ta.
Nhưng điều đó chẳng
ngăn được các nhà làm phim khai thác các khía cạnh về các câu chuyện có thể xảy
ra nếu bằng cách nào đó bạn quay trở về lịch sử.
Đối với Hollywood
thì việc du hành ngược thời gian tạo cho họ vô số cơ hội để phát huy trí tưởng
tượng và tận dụng các hình ảnh được tạo ra trên máy tính.
Không giống như các
thể loại phim khoa học viễn tưởng khác như người máy có trí khôn hơn con người,
du hành xuyên hành tinh hay gặp người ngoài hành tinh – tất cả những chủ đề đều
ít nhiều có khả năng xảy ra về mặt lý thuyết – du hành ngược thời gian trở lại
quá khứ sẽ mãi mãi chỉ là khoa học viễn tưởng.
Lỗ
mọt
Nhưng có một lỗ hổng.
Một lỗ hổng rất nhỏ gọi là lỗ mọt.
Stephen Hawking là
một trong số những nhà khoa học đáng kính giờ đây tin rằng toàn bộ vũ trụ của
chúng ta có đầy những lỗ mọt này – đó là những lối tắt xuyên thời gian và không
gian.
Một mặt, nó hoàn
toàn phù hợp với thuyết tương đối của Einstein và hầu hết những ý tưởng lớn
đương thời khác về bản chất hiện thực.
Mặt khác, nó mở ra
cơ hội không chỉ du hành thời gian – đi vào một đầu của lỗ mọt và đi ra vào
những ngày, những năm hoặc hàng trăm năm trước đó – mà còn kết nối những nơi
xa tít của vũ trụ.
Điều này có nghĩa là
nó cho phép chúng ta di chuyển nhanh hơn ánh sáng. Cho nên không có gì ngạc
nhiên khi ý tưởng lỗ mọt thường được vận dụng trong nhiều bộ phim khoa học viễn
tưởng như Star Trek, Stargate, the Avengers và Interstellar.
Chỉ có một từ cảnh
báo cho những ai muốn chế tàu vũ trụ và lái vào lỗ mọt gần nhất: chúng có thể
có thật, chúng có thể có nhiều, chúng có thể là cầu nối không gian và thời
gian.
Thế nhưng có lỗ mọt
là một chuyện, mà sử dụng được nó hay không lại là chuyện khác.
Ngay cả Stephen
Hawking cũng chỉ ra rằng lỗ mọt được cho rằng chỉ tồn tại dưới kích thước thậm
chí còn nhỏ hơn cả phân tử. Nó quá nhỏ để mà chúng ta đưa tàu không gian vào.
Tuy nhiên, cũng có
người lập luận rằng với công nghệ phát triển và cùng với thời gian thì cuối
cùng nhân loại sẽ tìm ra cách bẫy những lỗ mọt tí ti này và sau đó biến chúng lớn
thêm gấp hàng tỷ lần để chúng ta có thể đi đến bất cứ nơi đâu và bất cứ nơi nào
chúng ta muốn.
Tất cả chỉ là sự phỏng
đoán vào lúc này, nhưng thử hình dung một ngày nào đó một lỗ mọt như thế sẽ mở
ra cho con người di chuyển và con người sẽ phải hết sức cẩn thận để tránh tất
cả những can thiệp cố ý vào quá khứ thì chúng ta vẫn có thể đâm vào một tình
huống cấm.
Hậu
quả khôn lường
Trong truyện ngắn cổ
điển ‘A Sound of Thunder’ của tác giả Ray Bradbury vào đầu thập niên 1950, những
nhà du hành thời gian đi đến thời tiền sử của Trái Đất đang phải bay lên trên
cao để hạn chế tối đa việc va chạm với quá khứ. Ai đó té ngã và vô tình đè nát
một con bướm. Thế mà khi họ trở về hiện tại rất nhiều thứ, từ chính tả từ ngữ
cho đến kết quả bầu cử đều khác biệt và họ phải tạo ra một hiện thực thay thế.
Câu chuyện của
Bradbury là sự khắc họa đầu tiên ‘Hiệu ứng con bướm’ thường được nhắc đến
trong các lý thuyết về sự hỗn loạn: chỉ cần một thay đổi nhỏ nhoi trong quá khứ
cũng có thể dẫn đến những thay đổi to lớn khôn lường sau này.
Và đó là trở ngại
thật sự của việc du hành xuyên thời gian.
Nếu ai đó có thể vượt
qua thách thức vô cùng to lớn là làm thế nào đi xuyên thời gian được thì họ
cũng phải đối mặt với thách thức cũng to lớn không kém là làm thế nào đi xuyên
thời gian mà không ảnh hưởng gì đến quá khứ dù chỉ là một mảy may.
Chỉ cần thay đổi
một chút thôi thì có khả năng sẽ thay đổi tất cả mọi thứ và cuối cùng là viết
lại hiện thực.
Du
hành vào tương lai
Du hành vào tương
lai không phải là không làm được.
Trên thực tế, có những
người đã làm được điều này. Đứng đầu trong số này là Sergei Krikalev, một nhà
du hành không gian đã ở trên không gian quá lâu đến mức người ta tính toán rằng
ông đã đi đến tương lai của chính mình với tỷ lệ 1/200 của một giây.
Không nhiều lắm,
nhưng bao nhiêu đó cũng đủ làm cho bạn phải nhức đầu suy nghĩ.
Tất cả đều xuất phát
từ sự co giãn thời gian, điều mà thuyết tương đối của Einstein đã chỉ ra và
chúng ta có thể đo lường được.
Theo đó, khi con người
ta di chuyển nhanh hơn thì kim đồng hồ của họ sẽ chạy chậm hơn so với bình thường
trên mặt đất.
Sergei đã mất hai
năm trên quỹ đạo trên trạm Mir và ISS di chuyển với tốc độ 17.000 dặm một giờ.
Điều này lại càng phức tạp hơn khi tính đến yếu tố trọng lực. Tuy nhiên, Sergei
đã già ít hơn so với nếu ông không đi vào không gian.
Hãy thử quay nhanh tốc
độ thì chúng ta sẽ thấy kết quả rõ ràng hơn: nếu Sergei mất hai năm trong
không gian di chuyển với tốc độ thấp hơn tốc độ ánh sáng một chút, tức là
nhanh hơn 40.000 lần tốc độ mà hiện ông đang đi quanh quỹ đạo, thì khi trở về
ông sẽ thấy Trái Đất đã trải qua hai trăm năm.
Đó mới đúng là du
hành thời gian.
Dĩ nhiên đạt đến tốc
độ như thế là không khả thi và chuyến đi như thế chỉ có thể là một chiều.
Nhưng khác với việc trở về quá khứ thì ít nhất chúng ta biết được du hành về
tương lai là có bằng chứng.
Do đó nếu như những
phim đi ngược về quá khứ hoàn toàn là viễn tưởng thì du hành vào tương lai có
một chút khoa học trong đó.
Quentin
Cooper
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.