Đầu óc của Sarah
Shourd bắt đầu bấn loạn sau hai tuần bị giam giữ.
Bà nghe thấy những
tiếng bước chân, nhìn thấy những ánh đèn pin và bò trên cả tứ chi cả ngày, lắng
nghe tiếng động thông qua một lỗ nhỏ trên cửa.
Vào mùa hè đó, người
phụ nữ 32 tuổi này đang dã ngoại cùng hai người bạn ở vùng tự trị Kurdistan,
Iraq trước khi bị quân đội Iran bắt giữ vì đi lạc qua biên giới nước này.
Những người này bị
cáo buộc do thám và bị biệt giam ở nhà tù Evin tại Tehran.
Bà đã phải trải qua
10.000 giờ không giao tiếp với bất cứ ai trước khi được trả tự do. Một trong
các hậu quả tồi tệ nhất của điều này, đó là những ảo giác.
"Tôi bắt đầu
nhìn thấy ánh sáng đèn pin, nhưng khi quay lại thì không thấy ai cả", bà
viết trên báo New York Times vào năm 2011.
"Có lúc tôi
nghe thấy tiếng ai đó đang la hét, và chỉ đến khi được một lính gác làm cho trấn
tĩnh lại, tôi mới nhận ra rằng đó là tiếng hét của mình".
Chúng ta đều biết rằng
sự cô lập không tốt cho mình. Những người sống cô đơn thường có huyết áp cao, dễ
bị các bệnh truyền nhiễm và chứng mất trí.
Nỗi cô đơn cũng thường
ảnh hưởng đến các chức năng khác, như giấc ngủ, sự tập trung, cũng như khả năng
suy luận.
Tuy nhiên tác động
nghiêm trọng nhất của sự cô đơn là đối với thần kinh.
Bóng tối khiến con
người nhận thức sai lệch về yếu tố thời gian.
Năm 1993, Maurizio
Montalbini, một nhà xã hội học, đã thử trải qua 366 ngày trong một hang động dưới
lòng đất ở Ý, được Nasa thiết kế để giả lập môi trường không gian.
Khi trở lên, ông đã
nghĩ rằng chỉ mới có 219 ngày trôi qua.
Các nhà khoa học cho rằng
bóng tôi khiến con người tự điều chỉnh sang chu kỳ 48 giờ, trong đó có 36 giờ
dành cho hoạt động bình thường và 12 giờ ngủ.
Các tù nhân có thể mắc
ảo giác nếu bị giam giữ quá lâu
Thực tế và ảo giác
Một trong các thí
nghiệm tại Đại học Y tế McGill ở Montreal do nhà tâm lý học Donald Hebb dẫn đầu
thậm chí còn đi xa hơn.
Những người tham gia
thử nghiệm bị giam lỏng trong các khối vuông cách âm trong nhiều tuần và bị hạn
chế tối đa những gì họ có thể cảm thấy, nghe thấy hay nhìn thấy.
Chỉ sau vài giờ, những
người này đã cảm thấy khó chịu. Họ bắt đầu nói chuyện một mình, hát hoặc đọc
thơ để phá vỡ cảm giác nhàm chán.
Một thời gian sau
đó, họ bắt đầu bị xúc động mạnh và nhìn thấy ảo giác.
Ảo giác bắt đầu đến
dưới dạng những ánh sáng, đường thẳng hay những vật thể kỳ lạ và cuối cùng biến
thành những cảnh tượng kỳ lạ. Những người này hoàn toàn không thể kiểm soát những
gì họ nhìn thấy.
Một người nhìn thấy
một đoàn bạch tuộc diễu hành trên đường, một người nhìn thấy chó xuất hiện ở khắp
nơi.
Một số người khác
thì nghe thấy những tiếng động lạ kỳ, như những âm thanh từ một hộp phát nhạc.
Một người khác thì cảm
giác như bị trúng đạn vào tay và một người cảm thấy bị điện giật khi chạm vào cửa.
Kết thúc thử nghiệm,
những người này nói họ không thể tách những gì họ thấy ra khỏi thực tế và họ thực
sự tin rằng căn phòng đang chuyển động, hoặc các vật thể đang tự biến đổi hình
dáng và kích cỡ.
Ảo giác có thể bắt đầu
dưới dạng ánh sáng, đường thẳng hay âm thanh
Thế giới tưởng tượng
Vì sao sự cô lập lại
khiến não bộ chúng ta trở nên như vậy?
Các nhà tâm lý học
cho rằng một số vùng trên bộ não đảm trách nhiệm vụ cảm ứng đã quá quen với việc
xử lý nhiều thông tin cùng một lúc, như hình ảnh, âm thanh và các yếu tố môi
trường khác.
Vì vậy, khi thông
tin bị cắt giảm đột ngột, các dây thần kinh có nhiệm vụ chuyển tải thông tin tới
bộ xử lý trung tâm trong não vẫn tiếp tục hoạt động, nhưng những thông tin
chúng chuyển tải không có ý nghĩa.
Sau đó, bộ não bắt đầu
tìm cách kết hợp những thông tin đó lại theo một cách có nghĩa.
Nói một cách khác,
nó tìm cách xây dựng thực tế dựa trên những tín hiệu rải rác nhận được, và cuối
cùng tạo nên một thế giới không có thật.
Bên cạnh đó, những cảm
xúc chúng ta có được là do sự giao tiếp với người khác.
Vì vậy, khi bị cách ly khỏi
những giao tiếp với xã hội, những cảm xúc sợ hãi, lo lắng, buồn phiền, giận dữ
không có người hóa giải và chúng khiến cảm nhận của chúng ta về bản thân mình bị
lệch lạc.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.