Hiếm
khi cụ Vĩnh Bảo tiếp đón khán giả.
Nhạc
tài tử của Việt Nam
được so sánh với nhạc thính phòng phương Tây. Những người hâm mộ kiểu nghệ
thuật truyền thống Á châu này ca ngợi vẻ đẹp và sự tinh tế của nó, điều khiến
phóng viên Justin Rowlatt không mấy trân trọng cho tới khi anh gặp một gương
mặt hàng đầu của môn nghệ thuật này.
Năm
nay 95 tuổi, cụ được nhìn nhận như một trong những nhạc sư chơi đàn dân tộc
hàng đầu của Việt Nam, và là người gìn giữ Nhạc Tài tử Nam Bộ.
Cụ
nay không còn di chuyển được nhiều, nên người con gái đón tôi tại cửa căn nhà
nhỏ ở một con phố tại Thành Phố Hồ Chí Minh.
Bà
dẫn tôi tới căn phòng chơi nhạc của cha, nhỏ bé trên tầng một.
Cụ
ngồi trên sàn nhà. Nhỏ bé, tinh nhanh, cụ có mái tóc bạc và ánh mắt lấp lánh
tinh nghịch. Chỉ ít phút tiếp xúc là ta thấy ngay cụ không hề mất đi chút sắc
sảo, hóm hỉnh nào.
Vị
nhạc sư cầm lấy một nhạc cụ trông kỳ lạ ở bên cạnh và nói sẽ chơi một bản. Tôi
ngạc nhiên nhận thấy có chút gì thách thức trong thái độ của cụ.
Cụ
nói với tôi đó là loại nhạc cụ mình yêu thích, đàn tranh.
Cây
đàn trông rất đẹp, được làm bằng gỗ vàng, bóng loáng, dài chừng một mét và rộng
15cm, mặt đàn cong xuôi với 16 dây, mỗi dây căng trên hai ngựa đàn bằng gỗ.
Ông
cụ cúi người trên cây đàn và bắt đầu gẩy bằng một tay, còn tay kia nhấn phím.
Đôi bàn tay cụ di chuyển nhanh và chính xác một cách đáng kinh ngạc. Nhưng kết
quả thì tôi không mấy ấn tượng.
Tôi
nghe thấy như một dòng thác những âm thanh ngẫu nhiên. Không mấy nhịp điệu và
có rất nhiều nốt mà theo khả năng thẩm âm của tôi thì có lẽ là lạc điệu. Khi cụ
chơi xong, tôi miễn cưỡng gật đầu và cố mỉm cười tán thưởng. Tôi nghĩ là ông cụ
biết tôi cảm thấy khó nghe loại nhạc này.
"Anh
phải quên chuyện âm vực thông thường đi," cụ giải thích. Cụ nói với tôi
rằng các nhạc công người Việt thường lên dây đàn phù hợp với giọng của ca sỹ
biểu diễn cùng.
Nhạc
Việt Nam
là một sản phẩm âm điệu tự nhiên của ngôn ngữ tiếng Việt. Một từ với âm sắc sẽ
không thể hát với một giai điệu trầm xuống, và ngược lại. Cho nên các giai điệu
được phát triển nhằm thích ứng với các thay đổi lên xuống của ca từ được thể
hiện.
Cụ
nói rằng đó là lý do khiến có sự nhấn nhá vào cái mà ông gọi là "tô
điểm" khi nhấn, luyến nốt nhạc, một lý do khác nữa khiến nhạc dân tộc Việt
Nam thường khiến người phương Tây nghe như "lạc tông".
"Đó là lý do khiến Nhạc Tài Tử Nam Bộ khó duy trì được," ông
nói và tỏ rõ sự thất vọng. "Phương Tây chơi nhạc cho thanh niên Việt Nam
nghe bằng các nhạc cụ chuẩn xác tới không tì vết, âm độ chính xác, hình thức đa
dạng, cách chơi nhạc giao hưởng, và các dàn giao hưởng đầy tính kỷ luật,"
cụ Vĩnh Bảo nói.
Trong
phòng, nhạc sư Vĩnh Bảo treo rất nhiều loại nhạc cụ dân tộc khác nhau
"Cho
nên khó hấp dẫn được họ bằng những nhạc cụ thời trước," cụ nói và chỉ tay
về bộ sưu tập các nhạc cụ treo trên tường của căn phòng nhỏ.
Một
ví dụ nữa là đàn nguyệt, có hai dây, và đàn bầu, chỉ có một dây với chiếc cần
chuốt từ sừng trâu khiến cho âm thanh luyến láy như tiếng đàn guitar Hawaii , và đàn gáo làm
từ gáo dừa.
"Thanh
niên coi nhạc Việt Nam
như một bà già vụng về, lỗi thời," cụ thở dài. Nhưng cụ cảnh báo:
"Một dân tộc mất đi văn hóa của mình thì mất nước dễ dàng lắm".
Với
độ tuổi của vị nhạc sư, và với những gì cụ nói, tôi nôn nóng hỏi cụ về tương
lai.
Nhưng
tôi đã ngạc nhiên khi cụ cười rạng rỡ và khoác tay về phía chiếc máy tính đặt
trên chiếc bàn sau lưng. Tôi thấy một thiết bị thu âm điện tử đắt tiền ở phía
sau.
"Tôi
có nhiều học sinh hơn bao giờ hết," cụ nói với vẻ hãnh diện rõ rệt.
"Tôi có học sinh trên toàn thế giới." Có vẻ như nhạc sư Vĩnh Bảo đã học
được cách dùng công nghệ hiện đại vào cuộc chiến bảo tồn di sản âm nhạc Việt Nam .
Theo
cụ, cụ đã thu âm rất nhiều giai điệu Nhạc Tài Tử Nam Bộ truyền thống, và cùng
với việc dạy trực tiếp, nay cụ còn dạy đàn qua Skype.
Thực
sự là, cụ nói, cuộc phỏng vấn của chúng ta đã quá giờ, và đã đến lúc cần dạy
học. Tôi nhận lời mời của cụ, ngồi lại xem ông dạy đàn.
Ông
cụ dùng bàn phím cũng khéo léo như khi chơi đàn gáo. Chỉ trong giây lát, cụ đã
kết nối với một phụ nữ Mỹ gốc Việt tại Texas ,
và buổi học đàn tranh bắt đầu.
Người
phiên dịch nói với tôi rằng nhạc của Vĩnh Bảo rất tinh tế và buồn day dắt,
khiến cho cô chảy nước mắt. Cho nên nay, sau khi hiểu hơn tí chút thì tôi muốn
có cơ hội thứ hai để tìm hiểu.
Vĩnh
Bảo cúi người trên cây đàn và bắt đầu chơi lại.
Lần này tôi nghĩ là tôi đã phân biệt được giai điệu nằm ẩn trong dồn dập
các âm thanh lộn xộn. Âm nhạc có thể là thứ gây thách thức, nhưng cách mà ông
cụ này khai thác công nghệ hiện đại để bảo tồn thứ văn hóa cổ truyền mà cụ yêu
mến thì quả là vô cùng ấn tượng.
Justin
Rowlatt
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.