Đừng tưởng cứ núi là cao
Cứ sông là chảy, cứ ao là tù
Đừng tưởng cứ dưới là ngu
Cứ trên là sáng cứ tu là hiền
Đừng tưởng cứ đẹp là tiên
Cứ nhiều là được cứ tiền là xong
Đừng tưởng không nói là câm
Không
nghe là điếc
không trông là mù
Đừng tưởng cứ trọc là sư
Cứ vâng là chịu cứ ừ là ngoan
Đừng tưởng có của đã sang
Cứ im lặng tưởng là vàng
nguyên cây
Đừng tưởng cứ uống là say
Cứ chân là bước cứ tay là sờ
Đừng tưởng cứ đợi là chờ
Cứ âm là nhạc cứ thơ là vần
Đừng tưởng cứ mới là tân
Cứ hứa là chắc cứ ân là tình
Đừng tưởng cứ thấp là khinh
Cứ chùa là tĩnh cứ đình là to
Cứ già là hết hồ đồ
Cứ trẻ là chẳng âu lo buồn phiền
Đừng tưởng cứ quyết là nên
Cứ mạnh là thắng cứ mềm là thua
Dưa vàng đừng tưởng đã chua
Sấm rền đừng tưởng sắp mưa ngập trời
Khi vui đừng tưởng chỉ cười
Lúc buồn đừng tưởng chỉ ngồi khóc than
***
Đừng tưởng cứ nốc là say
Cứ hứa là thật, cứ tay là cầm
Đừng tưởng cứ giặc - ngoại xâm
Cứ bè là bạn, cứ dân là lành
Đừng tưởng cứ trời là xanh
Cứ đất và nước là thành
quê hương
Đừng tưởng cứ lớn là khôn
Cứ bé là dại, cứ hôn... là chồng
Đừng tưởng chẳng có thì không
Chẳng trai thì gái, chẳng ông thì bà
Đừng tưởng chẳng gần thì xa
Chẳng ta thì địch, chẳng ma thì người
Đừng tưởng chẳng khóc thì cười
Chẳng lên thì xuống, chẳng ngồi thì đi
Đừng tưởng sau nhất là nhì
Gần quan là tướng, gần suy là hèn
Đừng tưởng cứ sáng là đèn
Cứ đỏ là chín, cứ đen là thường
Cứ bé là dại, cứ hôn... là chồng
Đừng tưởng chẳng có thì không
Chẳng trai thì gái, chẳng ông thì bà
Đừng tưởng chẳng gần thì xa
Chẳng ta thì địch, chẳng ma thì người
Đừng tưởng chẳng khóc thì cười
Chẳng lên thì xuống, chẳng ngồi thì đi
Đừng tưởng sau nhất là nhì
Gần quan là tướng, gần suy là hèn
Đừng tưởng cứ sáng là đèn
Cứ đỏ là chín, cứ đen là thường
Đừng tưởng cứ đẹp là thương
Cứ xấu là ghét, cứ vương là tình
Đừng tưởng cứ ghế là vinh
Cứ tiền là mạnh, cứ dinh là bền
Đừng tưởng cứ cố là lên
Cứ lỳ là chắc, cứ bên là gần
Đừng tưởng cứ đều là cân
Cứ đông là đủ, cứ ân là nhờ
Đừng tưởng cứ vần là thơ
Cứ âm là nhạc, cứ tờ là tranh
Đừng tưởng cứ vội thì nhanh
Cứ tranh là được, cứ giành thì hơn
Đừng tưởng giàu hết cô đơn
Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo
***
Đừng tưởng cứ bến là neo
Cứ suối là lội, cứ đèo là qua
Đừng tưởng chồng mẹ là cha
Cứ khóc là khổ cứ la là phiền
Đừng tưởng cứ hét là điên
Cứ làm là sẽ có tiền đến ngay
Đừng tưởng cứ rượu là say
Cứ gió là sẽ tung bay cánh diều
Đừng tưởng tỏ tình là yêu
Cứ thơ ngọt nhạt là chiều tương tư
Cứ suối là lội, cứ đèo là qua
Đừng tưởng chồng mẹ là cha
Cứ khóc là khổ cứ la là phiền
Đừng tưởng cứ hét là điên
Cứ làm là sẽ có tiền đến ngay
Đừng tưởng cứ rượu là say
Cứ gió là sẽ tung bay cánh diều
Đừng tưởng tỏ tình là yêu
Cứ thơ ngọt nhạt là chiều tương tư
***
Đừng tưởng đi là sẽ chơi
Lang thang dạo phố vào nơi hư người
Đừng tưởng vui thì sẽ cười
Đôi hàng nước mắt lệ rơi đầm đìa
Đừng tưởng cứ mực là bia
Bút sa gà chết nhân chia cộng trừ...
Đừng tưởng cứ gió là mưa
Bao nhiêu khô khát trong trưa nắng hè
Đừng tưởng cứ hạ là ve
Sân trường vắng quá ai khe khẽ buồn...
Đừng tưởng thu là lá tuôn
Bao nhiêu khao khát con đường tình yêu.
Lang thang dạo phố vào nơi hư người
Đừng tưởng vui thì sẽ cười
Đôi hàng nước mắt lệ rơi đầm đìa
Đừng tưởng cứ mực là bia
Bút sa gà chết nhân chia cộng trừ...
Đừng tưởng cứ gió là mưa
Bao nhiêu khô khát trong trưa nắng hè
Đừng tưởng cứ hạ là ve
Sân trường vắng quá ai khe khẽ buồn...
Đừng tưởng thu là lá tuôn
Bao nhiêu khao khát con đường tình yêu.
Đừng tưởng cứ thích là
yêu
Nhiều khi nhầm tưởng bao điều chẳng hay
Đừng tưởng tình chẳng lung lay
Chỉ một giấc ngủ, chẳng may ... có bầu.
Đừng tưởng cứ cầu là hên,
Nhiều khi gặp hạn, ngồi rên một mình.
Đừng tưởng vua là anh minh,
Nhiều thằng khốn nạn, dân tình lầm than.
Đừng tưởng tìm bạn tri âm,
Là sẽ có kẻ mạn đàm suốt đêm.
Đừng tưởng đời mãi êm đềm,
Nhiều khi dậy sóng, khó kềm bản thân.
Nhiều khi nhầm tưởng bao điều chẳng hay
Đừng tưởng tình chẳng lung lay
Chỉ một giấc ngủ, chẳng may ... có bầu.
Đừng tưởng cứ cầu là hên,
Nhiều khi gặp hạn, ngồi rên một mình.
Đừng tưởng vua là anh minh,
Nhiều thằng khốn nạn, dân tình lầm than.
Đừng tưởng tìm bạn tri âm,
Là sẽ có kẻ mạn đàm suốt đêm.
Đừng tưởng đời mãi êm đềm,
Nhiều khi dậy sóng, khó kềm bản thân.
Đừng tưởng cười nói ân cần,
Nhiều khi hiểm độc, dần người tan xương.
Đừng tưởng trong lưỡi có đường
Nói lời ngon ngọt mười phương chết người
Đừng tưởng cứ chọc là cười
Nhiều khi nói móc biết cười làm sao
Đừng tưởng khó nhọc gian lao
Vượt qua thử thách tự hào lắm thay
Đừng tưởng cứ giỏi là hay
Nhiều khi thất bại đắng cay muôn phần
Đừng tưởng cứ quỳnh là thơm
Nhìn đi nhìn lại hóa ra cúc quỳ
Đừng tưởng mưa gió ầm ì
Ngày thì đã hết trời dần về đêm
Đừng tưởng nắng gió êm đềm
Là đời tươi sáng hóa ra đường cùng
Đừng tưởng góp sức là chung
Chỉ là lợi dụng lòng tin của người
Đừng tưởng cứ tiến là lên
Cứ lui là xuống, cứ yên là mằn
Nhiều khi hiểm độc, dần người tan xương.
Đừng tưởng trong lưỡi có đường
Nói lời ngon ngọt mười phương chết người
Đừng tưởng cứ chọc là cười
Nhiều khi nói móc biết cười làm sao
Đừng tưởng khó nhọc gian lao
Vượt qua thử thách tự hào lắm thay
Đừng tưởng cứ giỏi là hay
Nhiều khi thất bại đắng cay muôn phần
Đừng tưởng cứ quỳnh là thơm
Nhìn đi nhìn lại hóa ra cúc quỳ
Đừng tưởng mưa gió ầm ì
Ngày thì đã hết trời dần về đêm
Đừng tưởng nắng gió êm đềm
Là đời tươi sáng hóa ra đường cùng
Đừng tưởng góp sức là chung
Chỉ là lợi dụng lòng tin của người
Đừng tưởng cứ tiến là lên
Cứ lui là xuống, cứ yên là mằn
Đừng tưởng rằm sẽ có trăng
Trời giăng mây xám mà lên đỉnh đầu
Đừng tưởng cứ khóc là sầu
Nhiều khi nhỏ lệ mà vui trong lòng
Đừng tưởng cứ nước là trong
Cứ than là hắc, cứ sao là vàng
Đừng tưởng cứ củi là than
Cứ quan là có, cứ dân là nghèo
Đừng tưởng cứ khúc là eo
Cứ lúc là mạc, cứ sang là giầu
Đừng tưởng cứ thế là khôn!
Nhiều thằng khốn nạn còn hơn cả mình
Đừng tưởng lời nói là tiền
Có khi là những oán hận chưa tan
Đừng tưởng dưới đất có vàng
Vàng đâu chả thấy phí tan cuộc đời
***
Đừng tưởng cứ nghèo là hèn
Cứ sang là trọng, cứ tiền là xong.
Đừng tưởng quan chức là rồng,
Đừng tưởng dân chúng là không biết gì.
Đời người lục thịnh, lúc suy
Lúc khỏe, lúc yếu, lúc đi, lúc dừng.
Bên nhau
chua ngọt đã từng
Gừng cay, muối mặn, xin đừng quên nhau.
Ở đời nhân nghĩa làm đầu
Thủy chung sau trước, tình sâu, nghĩa bền.
Ai ơi nhớ lấy đừng quên...!
LỘNG
GIẢ THÀNH CHÂN
Khi
ba ông quan Tàu vượt khỏi Giang Nam, xuống yểm trợ văn hóa xã hội cho nhà nước
ta thuở vừa tự lập quốc, từ hàng ngàn năm trước Công Nguyên, hẳn quý ông Nhâm
Diên, Sĩ Nhiếp, Tích Quang cũng ít nhiều phổ biến tư tưởng giả chân, chân giả,
để rồi lộng giả thành chân, nghĩa là cứ làm hoài cái giả, thì một ngày nào đó,
những cái giả sẽ biến thành cái chân không chừng.
Mặc
dầu lịch sử và dã sử chưa hề ghi lại những thành tích giả chân của ba ông quan
Tàu nêu trên, nhưng trong cuốn sách mỏng thuở vỡ lòng, tôi đã biết dân tộc ta
có tỏ vẻ biết ơn quý ông Nhâm Diên, Dĩ Nhiếp và Tích Quang là đã chỉ vẽ, hướng
dẫn cho người Âu Lạc cày, cấy, làm bánh chưng, bánh dầy...
Chuyện chỉ viết gọn nơi một nửa trang, sách tập đọc. Nhưng chẳng lẽ chuyện cày, cấy, làm bánh chưng, bánh dày là giả, để kinh qua nhiều thế kỷ, đã trở thành chân sao! Tôi không nghĩ vậy, mà tôi muốn suy diễn một sự kiện gần nhất. Cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi, nay đã trở thành lớn, khởi sự lại từ hai em bé gái nhỏ: DƯƠNG BÁ NGHI 7 tuổi hát thực (chân), cho LÂM DIỆU KHẢ 9 tuổi biểu diễn thực (chân). Vậy thì trong sự việc này, điều gì là hư (giả) ở Olympic 2008 đây?
Chuyện chỉ viết gọn nơi một nửa trang, sách tập đọc. Nhưng chẳng lẽ chuyện cày, cấy, làm bánh chưng, bánh dày là giả, để kinh qua nhiều thế kỷ, đã trở thành chân sao! Tôi không nghĩ vậy, mà tôi muốn suy diễn một sự kiện gần nhất. Cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi, nay đã trở thành lớn, khởi sự lại từ hai em bé gái nhỏ: DƯƠNG BÁ NGHI 7 tuổi hát thực (chân), cho LÂM DIỆU KHẢ 9 tuổi biểu diễn thực (chân). Vậy thì trong sự việc này, điều gì là hư (giả) ở Olympic 2008 đây?
Đằng này cả hai bé gái 7 tuổi, hát, 9 tuổi, biểu diễn đều vui vẻ phục vụ tổ quốc họ. Cả những phần hành tổ chức, trách nhiệm văn nghệ...cũng đều... thẳng thắn nhận định là chỉ cần làm tốt, làm đẹp cho đất nước, cho công cuộc đăng cai thế vận hội của họ, họ còn thí dụ luôn việc nối ráp các cảnh pháo bông buổi khai mạc, cũng chỉ để làm đẹp, làm vui lòng thiên hạ. Thành cái giả đôi khi cũng có phần nào ý nghĩa... xây dựng cuộc đời đấy chứ.
Trên đường từ Huê Kỳ về Việt
-Này cô, cô có nhớ ra tôi không?
-Tôi ngần ngừ, vì thật ra tôi chẳng nhớ gì cả!
-Dạ. Bà cụ tươi cười:
-Năm ngoái, khi cô với tôi cùng đứng ở phi trường Los Angeles, có một ông cỡ 35 tuổi, đưa cho tôi một bao da, trong đựng cái máy ảnh...
Tôi chợt nhớ ra chuyện cũ, cụ bà tiếp:
-A, ông ta muốn bán cho tôi 100 dollars, tôi nhờ cô trả giá, sau tôi trả 80 dollars đó...
-Dạ, dạ, cháu nhớ rồi, cái máy ảnh mới tinh, còn nguyên trong bao ni lông, rồi để trong bao da của người Nhật Bổn đó.
-Thế là cô cũng lầm rồi cô ơi, tôi định mua cho thằng rể tôi, nó thất nghiệp lâu nay. Cho nó thì nó mừng lắm, nhưng nó nghĩ đồ mới nguyên, đem bán có giá hơn. Đi bán cả chục tiệm, gạ cả chục người ở SAIGON, chẳng ma nào mua, dù chỉ muốn lấy lại y vốn thôi, mãi sau có một ông chuyên xài máy ảnh, ông ta bảo: Trời ơi, Trung Quốc bây giờ nó hay lắm, nó làm giả máy Nhật, mất công bao bì như thật, nhưng là giả, này xem, làm gì có mác, nó chẳng dại đóng mác, ai ham rẻ thì mua, đồ này chỉ dùng đỡ thôi, khôngg mua đi bán lại được, thì ra thằng đó không phải Nhật bán máy Nhật đâu, lúc đó, nó nói với cô nó là Nhật à?
-Tôi chẳng trách gì cô, gặp lại cô là vui rồi, nói chuyện cũ để nhớ thôi.
-Dù sao thì cháu cũng xin lỗi bác.
-Này cô, ở trong nước bây giờ khổ lắm, nhiều thứ khổ lắm, tụi lưu manh chúng dồn đâu đó được 200 triệu Việt Nam, ra cửa khẩu Hữu Nghị ngoài Bắc, tìm được mối lái buôn bán tiền, chúng sẽ đem về cả tỷ tiền giả, đâu cần phải đô-la Mỹ mới giả, mà đồng Việt Nam cũng giả, bọn đó càng làm dễ hơn. Thế rồi cứ tiền thực, tiền giả, tiêu song song ở thành phố cô ạ.
-Dạ cám ơn bác, cháu sẽ... cẩn thận hơn.
Nhưng cẩn thận cái nỗi gì, chẳng lẽ cứ tối ngày đưa tờ bạc ra trước ánh sáng mặt trời soi, ngắm, rồi lỡ như giả, thì đi báo công an, hay thế nào đây. Rồi chính tờ bạc đó lại tiêu đi, trong cái xã hội khốn khổ ở quê hương, là biết cũng đành thôi. Cứ phải nhận trả và cứ phải chi tiêu như cái máy sắp hư nhiều bộ phận. Đến Tiền mà chúng còn làm giả như một hệ thống lưu truyền, thì tiếng hát và điệu bộ chỉ là phải chăng thôi.
Như vậy, một người Việt
Song trình độ thì có thể là bạn, còn lương tri đòi hỏi điều thiết yếu hơn nữa, đó là bổn phận đối với tổ quốc, giang sơn liên tiếp các thế hệ ông cha ta bồi đắp.
Lộng giả thành chân không có nghĩa tàn sát, mà có nghĩa mài mòn, cả về thể chất lẫn tinh thần, làm suy thoái cuộc sống và niềm tin, nên chỉ cần biết điều giả đó, để truy quét hoặc xa lánh.
Cái kho vô tận của nhân loại mà Trung Quốc được mặc nhiên hưởng, đó là trữ lượng người, khác với các dân tộc trên thế giới, là mỗi người sẽ chỉ làm một việc, với người Tàu mỗi người chỉ đóng một vai trong cái việc chung nào đó. Họ đã xử dụng hai em bé gái dưới 10 tuổi cho một bài hát, một dịp hát, nếu cần tiếng hát thôi, họ sợ không đủ sức thuyết phục.
Thôi nhé người láng giềng gần, càng hiểu nhau từ cái chân, cái giả, cái thực, cái hư của người, càng tuyệt vọng, càng muốn đổi thay.
Cao
Mỵ Nhân
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.