Ở
Việt Nam ,
những người tranh đấu cho dân chủ thường đặt ra các vấn đề tự do ngôn luận, tự
do tôn giáo, tự do thành lập hội đoàn và tự do biểu tình, nhưng lại rất hiếm
khi đặt vấn đề tự do học thuật.
Cũng ở Việt Nam, hầu như ai cũng thấy nền giáo
dục càng ngày càng bị thoái hóa, càng suy đồi cả về chất lượng giảng dạy lẫn tư
cách đạo đức từ thầy đến trò, nhưng ít ai nhấn mạnh, ít nhất đối với giáo dục
đại học, không có sự thay đổi nào có thể phát huy tác dụng nếu không có tự do
học thuật.
Như
vậy, tự do học thuật có hai quan hệ chính: Một, đó là nền tảng của giáo dục,
đặc biệt giáo dục đại học; và hai, đó cũng là một trong những nền tảng để xây
dựng một xã hội dân chủ, đặc biệt ở khía cạnh khoa học và văn hóa, vốn là nền
tảng để xây dựng một nền kinh tế hiện đại.
Ở
đây, tôi chỉ giới hạn tự do học thuật trong quan hệ với giáo dục đại học.
Đầu
tiên, hầu như ai cũng biết mức độ phát triển của khoa học, kỹ thuật và từ đó,
của kinh tế cũng như của xã hội được xây dựng trên nền tảng của giáo dục, đặc
biệt giáo dục đại học. Giáo dục ở Mỹ, chẳng hạn, gặp khá nhiều khó khăn ở cấp
tiểu học và trung học, nhưng cho đến nay, vẫn rất thành công ở cấp đại học:
Theo bất cứ một cuộc điều tra hay xếp hạng nào, những đại học giỏi nhất bao giờ
cũng thuộc về Mỹ, và sau đó, thuộc các quốc gia nói tiếng Anh. Khi dẫn đầu
ngành giáo dục đại học, Mỹ cũng đồng thời dẫn đầu trên các phương diện nghiên
cứu, và từ đó, trong các lãnh vực khoa học kỹ thuật nói chung.
Sự
thành công của giáo dục đại học Mỹ cũng như của các quốc gia Tây phương tùy
thuộc vào nhiều yếu tố, nhưng trong đó, quan trọng nhất là tự do học thuật.
Trong
cái gọi là tự do học thuật ấy có nhiều cấp độ, trước hết và quan trọng hơn hết,
là tính chất tự trị và độc lập của các đại học. Chính phủ trợ cấp tài chính cho
các đại học nhưng lại hoàn toàn không can thiệp đến, một, nhân sự (bao gồm chức
vụ các cấp), hai, chính sách, ba, việc quản lý ngân sách, và bốn, chương trình
và nội dung giảng dạy ở các đại học. Không có bất cứ ông/bà Bộ trưởng hay Thủ
tướng hay Tổng thống nào có quyền can thiệp vào các sinh hoạt ở đại học. Họ
cũng không được quyền lợi dụng ngân sách để gây sức ép lên các đại học hầu biến
đại học thành con rối của chính phủ. Tuyệt đối không.
Mức
độ thứ hai của cái gọi là tự do học thuật ấy là, trong phạm vi từng trường, bộ
máy hành chính (bao gồm từ Viện trưởng, Viện phó xuống đến Khoa trưởng, Khoa
phó) hầu như hoàn toàn không can thiệp vào chương trình và nội dung giảng dạy
của bộ phận chuyên môn (các giáo sư và giảng viên). Tôi xin lấy trường hợp của
tôi làm ví dụ cho dễ hiểu. Là chủ nhiệm Ban Việt ngữ và Việt học, tôi có toàn
quyền trong việc thiết kế chương trình, mở lớp này thay lớp nọ; trong từng lớp,
việc dạy gì là tùy thuộc ở tôi. Khi cần mở lớp mới, tôi chỉ cần chứng minh với
trường về tính chất khoa học cũng như nhu cầu về kiến thức và, phần nào, nhu
cầu “thị trường” của lớp ấy. Vậy thôi. Tuyệt đối không có ai can thiệp phải
thêm phần này hay bớt phần nọ. Bộ phận hành chính, nếu muốn đánh giá lớp học
nào đó, chỉ căn cứ vào, một, số lượng sinh viên ghi danh, và hai, gần đây, các
bản nhận xét của sinh viên vào mỗi cuối học kỳ. http://www.vu.edu.au/unitsets/ASPVIE
Thấp
hơn nữa, trong quan hệ giữa thầy và trò, các thầy cô giáo cũng phải tôn trọng
quyền tự do học thuật của các nghiên cứu sinh và sinh viên. Khi hướng dẫn sinh
viên làm luận án, tôi chỉ để ý đến vấn đề kiến thức, lý luận và phương pháp
luận chứ không can thiệp vào các kết luận: Đó là công việc của các nghiên cứu
sinh. Đối với bậc Cử nhân cũng vậy, ví dụ trong môn Nhiều nước Việt Nam : Văn hóa
Chiến tranh Và Ký ức (Many Vietnams: War Culture and Memory), http://www.vu.edu.au/units/ASI2003 tôi
không quan tâm đến việc sinh viên bênh ai và chống ai. Đó là quyền tự do của
mỗi sinh viên. Nếu họ ca ngợi Hồ Chí Minh hay đảng Cộng sản, tôi cũng không phê
phán. Tôi chỉ đòi hỏi hai điều: Kết luận sao cũng được nhưng phải, một, tham
khảo đầy đủ, biết cách phân tích và tổng hợp các tài liệu chính liên quan đến
đề tài; và hai, chứng minh, với các bằng chứng và lập luận vững chắc, để bênh
vực cho quan điểm của mình. Vậy thôi.
Tất
cả những điều kể trên không phải là do cá tính hay thói quen làm việc. Mà là
một nguyên tắc. Phần lớn các đại học ở Tây phương đều có bản chính sách về tự
do học thuật (academic freedom policy) được viết thành văn bản hẳn hoi, trong
đó, người ta nhấn mạnh đến quyền tự do của các giáo sư và giảng viên cũng như
của sinh viên, đồng thời cũng nhấn mạnh đến trách nhiệm của mỗi người trong
việc hành xử các quyền tự do học thuật của mình.
Ở
Việt Nam ,
ngược lại, ngay từ lúc mới giành được chính quyền, đảng Cộng sản đã chi phối
toàn bộ chương trình và nội dung giáo dục ở đại học. Không kể các trường đại
học thời kháng chiến chống Pháp vốn mới manh nha; kể từ lúc cầm quyền ở miền
Bắc về sau, bàn tay của đảng hầu như lúc nào cũng thọc sâu vào các sinh hoạt
học thuật ở đại học. Tất cả những người tham gia vụ Nhân văn Giai phẩm, dù trí
thức cao ngất, như Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường, Trương Tửu, nếu đi lệch ra
ngoài quan điểm chính trị của giới cầm quyền đều bị loại trừ. Ngay cả một số
người, mới chỉ là sinh viên, còn rất non trẻ, chỉ vì dính líu một chút vào Nhân
văn Giai phẩm, vẫn bị đày đọa cả hàng mấy chục năm, như trường hợp của Cao Xuân
Hạo, Phan Ngọc và Văn Tâm, v.v...
Gần
đây nhất, nổi bật nhất là vụ Trường Đại học Sư phạm Hà Nội tước bằng Thạc sĩ
của nhà văn Nhã Thuyên Đỗ thị Thoan chỉ vì, trong luận văn ấy, Nhã Thuyên viết
về nhóm Mở Miệng, một nhóm văn học ngoài luồng của một số nhà thơ ở Sài Gòn.
Thật ra, đó chỉ là vụ gây ồn ào nhất. Nhưng không phải là duy nhất. Tôi biết,
trước đây, có một số người, trong đó, có người từng viết lách và khá có tiếng
tăm, xin làm luận văn Thạc sĩ về Thanh Tâm Tuyền hay nhóm Sáng Tạo ở Sài Gòn,
cũng bị bác bỏ, chỉ với một lý do duy nhất: “nhạy cảm”.
Từ
sau vụ Nhã Thuyên, tôi nhận được email của một số sinh viên và nghiên cứu sinh
cho biết họ đang gặp khó khăn trong việc làm luận văn về các nhà văn và nhà thơ
ở miền Nam trước năm 1975. Trong đó, có hai trường hợp: Một, có người mới nộp
đề tài đã bị giáo sư hướng dẫn từ chối chỉ vì lý do “nhạy cảm”; hai, một số
người đã bắt đầu từ 1,2 năm trước, viết luận văn sắp xong, nhưng dưới áp lực
của nhà trường, cả thầy lẫn trò đều phải thay đổi đề tài để tránh bị chính
quyền trừng phạt, như trường hợp của Nhã Thuyên.
Tất
cả những sự can thiệp và trả thù thô bạo của chính quyền trong lãnh vực học
thuật như vậy là một biểu hiện của việc chà đạp lên các quyền căn bản của con
người, từ quyền tự do tư tưởng đến quyền tự do thông tin và tự do ngôn luận.
Tác hại của những sự chà đạp ấy nhiều và rất nghiêm trọng. Khi học thuật không
có tự do, khoa học, cả khoa học xã hội và nhân văn, không thể nào phát triển;
khi khoa học không phát triển, người ta không thể có một sự thông thái đích thực,
hơn nữa, thậm chí, không thể nâng cao được trình độ dân trí, không phát huy
được sức mạnh văn hóa trong việc phát triển kinh tế. Khi cả trình độ dân trí
lẫn kinh tế thấp, cả dân tộc, may lắm, chỉ có thể làm những công việc lặt vặt
như gia công và lắp ráp cho thế giới.
Tiến
sĩ Nguyễn Hưng Quốc
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.