Thế
lực thù địch hay “Hội chứng hoang tưởng”. Bài viết sâu sắc, quan trọng, lột
trần bản chất chế độ và con người cộng sản của tác giả bsngoc. Hình ảnh
chỉ có tính minh họa.
Hội
chứng hoang tưởng (paranoid personality disorder, sẽ viết tắt là PPD) là một
rối loạn tâm thần với đặc điểm là người mắc bệnh hay nghi kỵ người khác. Người
mặc bệnh PPD không có khả năng tin tưởng vào người khác, nhìn người khác như là
những người thù địch. Có thể nói rằng bệnh nhân PPD rất giống với người cộng
sản.
“Thế
lực thù địch” là cụm từ mới xuất hiện gần đây, nhưng đã trở thành khá phổ biến.
Chỉ cần gõ “thế lực thù địch” trong hộp tìm kiếm của Google tôi được kết quả
hơn 2 triệu kết quả trong vòng 0,26 giây. Báo chí, đài phát thanh, đài truyền
hình không ngớt lớn tiếng cảnh báo người dân rằng thế lực thù địch đang len lỏi
vào guồng máy của Nhà nước, đang gây tác hại nghiêm trọng cho Việt Nam . Có khi họ
cảnh báo rằng thế lực thù địch đe doạ đến sự sống còn của đảng, của Nhà nước và
sự an sinh của người dân. Có thể nói rằng những người làm truyền thông cho đảng
đã dùng thế lực thù địch như một con ngáo ộp, kích động người dân, làm cho
người dân cảm thấy bất an.
Chỉ
một thời gian ngắn tiến hoá “thế lực thù địch” đã trở thành một câu thần chú
của người cộng sản. Trong bài diễn văn dài bế mạc Hội nghị 6 gì đó của ngài
tổng bí thư NPT có đoạn: “Ban Chấp hành Trung ương đã thảo luận rất kỹ, cân
nhắc toàn diện các mặt ở thời điểm hiện nay và đi đến quyết định không thi hành
kỷ luật đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị; và yêu
cầu Bộ Chính trị có biện pháp tích cực khắc phục, sửa chữa khuyết điểm; không
để các thế lực thù địch xuyên tạc, chống phá”. Trong những năm qua, dường như
trong đầu óc của những người cộng sản họ chỉ nghĩ đến những thế lực thù địch.
Ngay cả khi đất nước ở trong tình trạng thù trong giặc ngoài như thế mà họ chỉ
nghĩ đến thế lực thù địch! “Thế lực thù địch” gần như là một câu kinh của những
người cộng sản Việt Nam
trong thế kỷ 21.
Nhưng
ai là thế lực thù địch thì chẳng ai biết nhưng có thể đoán được. Dù họ không
nói thẳng ra ai là thế lực thù địch, nhưng ai cũng hiểu rằng bất cứ người nào
phê bình chính sách của đảng đều được xếp trong danh sách thù địch. Mỹ và các
nước phương Tây được Trung cộng xem là thế lực thù địch. Người cộng sản Việt Nam cũng xem Mỹ
và các nước phương Tây là thế lực thù địch dù họ rất thích gửi con cháu sang đó
du học. Người dân đi biểu tình chống Trung cộng xâm lăng cũng bị xem là thế lực
thù địch, là phản động. Một điểm đáng nói ở đây là bất cứ ai mà Trung cộng xem
là thế lực thù địch thì người cộng sản VN cũng xem là thế lực thù địch.
Vì
không biết cụ thể thế lực thù địch là ai, nên chúng ta có thể tạm cho đó là một thế
lực ma. Ma là một khái niệm trừu tượng, thường đề cập đến người đã chết, nhưng
vì còn ân oán với người cõi trần nên hay hiện về để nhát. Ma không hiện hình mà
chỉ xuất hiện trong tâm tưởng của con người. Người sợ ma là người thiếu tự tin.
Thiếu tự tin nên họ tin vào thần thánh, bùa ngải. Thiếu tự tin là một thể hiện
của người bất an và thiếu học vấn. Nếu là người có tự tin và học vấn thì không
ai tin vào ma quỷ, chẳng ai khấn nguyện nhờ đến thần thánh để che chở. Chỉ có
người vì biết mình bất tài, biết mình thất học, biết mình làm chuyện ác ôn, nên
mới cảm thấy bất an và hô toáng lên là có ma. Do đó, có thể nói rằng người cộng
sản đang hô toáng thế lực thù địch cũng có nghĩa họ đang bất an.
Nhưng
tại sao người cộng sản lại đa nghi, không tin người dân? Nghĩ một chút tôi thấy
những gì người cộng sản suy nghĩ, nói và làm rất phù hợp với những đặc điểm của
hội chứng hoang tưởng PPD hoặc hội chứng phản xã hội. Tôi sẽ bàn về hội chứng
PPD trước.
Hội chứng hoang tưởng
Triệu
chứng nổi bật của người mắc chứng PPD là không tin tưởng vào người khác, lúc
nào cũng nghi ngờ người khác, nghi ngờ cả người thân và đồng nghiệp. Người mắc
bệnh PPD có những đặc tính nổi bật như thiếu tin tưởng vào người khác, lúc nào
cũng nghi kị người khác. Trong đầu của bệnh nhân PPD là người khác lúc nào cũng
tìm cách ám hại mình, bất cứ hành động mang tính tích cực nào của người khác
cũng được hiểu là có ý đồ xấu xa. Điều này rất đúng với người cộng sản vì họ
không tin ai cả. Trong xã hội do người cộng sản điều hành và cấu tạo nên, ai
cũng nghi kỵ lẫn nhau. Ngay cả trong gia đình cũng nghi kỵ lẫn nhau. Trong xã
hội VN hiện nay mọi thành viên đều là những người tù dự khuyết. Bầu Kiên có thể
là anh hùng hôm qua nhưng đùng một cái là tù nhân. Một ông cựu bộ trưởng đáng
kính vẫn có thể đi tù dễ dàng. Người cộng sản không tin ai cả vì chính họ cũng
không tin họ nói thật. Ngoài triệu chứng chính vừa đề cập người mắc chứng PPD
còn có một số biểu hiện như sau:
Một
là nghi ngờ người khác một cách vô căn cớ
Nghĩ
rằng người khác đang lợi dụng mình, hãm hại mình, hay lường gạt mình. Người
cộng sản lúc nào cũng nghi ngờ người ngoài đảng. Họ xem người ngoài đảng như
tín đồ Hồi giáo xem người không theo đạo Hồi là những kẻ ngoại đạo, đáng nghi
ngờ. Chính vì suy nghĩ này mà người cộng sản chỉ chia chác quyền lực và đặc lợi
cho người trong đảng. Nói ra thì có vẻ quá đáng như đảng Mafia cũng làm như
thế. Vì nghi ngờ nên người cộng sản xem bất cứ việc làm gì của các tổ chức phi
chính phủ (NGO) là những thế lực đáng ngại, cần phải theo dõi. Chính vì thói
nghi ngờ và thiếu tự tin nên họ không tin vào Việt kiều. Bao nhiêu trí thức
Việt kiều muốn góp một tay cho chế độ mà có được đâu. Ngay cả những người trí
thức trong nước góp ý chân tình cho họ mà vẫn bị theo dõi, thậm chí bắt bớ giam
cầm.
Hai
là bị ám ảnh bởi những nghi ngờ về sự trung thành và tin cậy của bạn bè, đồng
nghiệp.
Khi
người khác giúp họ thật tình, họ cũng nghi ngờ sự giúp đỡ đó. Mỹ muốn giúp đào
tạo chuyên gia cho VN, nhưng người cộng sản nhìn đó như là một thế lực đe doạ,
và xem Mỹ như kẻ thù. Ngay cả trong nội bộ đảng họ cũng có cơ chế kiểm tra hành
động của đảng viên. Đi xa hơn kiểm tra hành động là kiểm soát tư tưởng của đảng
viên. Do đó, toàn bộ đảng viên trở thành những con cừu, chỉ biết suy nghĩ và nói
theo một định hướng. Những ai có suy nghĩ khác thì sống bằng cuộc sống 2 mặt.
Bên Tàu có một cuốn tiểu thuyết mô tả một nhân vật sống 2 mặt rất sống động.
Sáng sớm anh ra vườn sau chửi bới đảng cộng sản, chửi xong, anh thay đồ đi làm
và lên lớp ca ngợi công ơn trời biển của đảng!
Ba
là không muốn chia sẻ thông tin với người khác vì họ sợ thông tin sẽ được sử
dụng để chống lại hay ám hại mình.
Người
cộng sản xem thông tin là vũ khí. Mà vũ khí thì có thể dùng để gây tác hại. Do
đó, người cộng sản kiểm soát toàn bộ thông tin. Từ báo chí, đài phát thanh, đến
đài truyền hình và mạng, họ kiểm soát tất cả. Thật ra, đây là một hành động suy
bụng ta ra bụng người, bởi trong quá khứ họ từng lũng đoạn thông tin và lợi
dụng tự do thông tin để gây tác hại đến đối phương.
Bốn
là lúc nào cũng diễn dịch ý nghĩa tiềm ẩn đằng sau mỗi thông tin và sự kiện.
vì
họ nghi ngờ rằng thông tin được trình bày chỉ là bề mặt, còn đằng sau là hàm ý
ám hại họ. Người cộng sản rất thích nói về “bản chất và hiện tượng”. Những gì
xảy ra họ xem là hiện tượng, họ không quan tâm mấy, nhưng họ rất quan tâm đến
bản chất. Khi công an “làm việc” với ai họ nghi là “phản động” (nghi ngờ là bản
chất của họ) thì câu hỏi xoay quanh ai đứng đằng sau việc làm của người đó. Đây
cũng là một bản chất mang tính suy bụng ta ra bụng người, bởi trong quá khứ họ
đứng đằng sau xúi dục trí thức miền Nam xuống đường chống lại chế độ
Mỹ-Thiệu. Tương tự, khi người dân xuống đường đòi đất, họ không quan tâm giải
quyết vấn đề mà chỉ truy tìm mầm mống mà họ gọi là “phản động”.
Ông tây Hồ Cương Quyết này
ăn phải bã cộng sản, giờ bẽ mặt khi xuống đường biểu tình chống tàu bị côn an
khó dễ. Dưới: Một số hình ảnh mới nhất về dân oan từ Đà Nẵng ra Hà
Nội khiếu kiện, bị côn an bắc loa kêu gọi những câu nghe mãi vẫn chửa chán! đại
loại như: “…không nên nghe lời kẻ xấu xúi dục…”. tin mới nhất được biết tất cả
bà con đã bị hốt lên xe và chở sang Lộc Hà, link Face Book Dân Oan Việt Nam.
Năm
là lúc nào cũng tỏ thái độ đố kỵ, thù hận.
Người
mắc bệnh PPD không có khả năng tha thứ, họ luôn tìm cách dìm người khác, nói
xấu người khác và khi cần ám hại họ. Tha thứ không có trong từ điển ngữ vựng
của người cộng sản. Họ đày đoạ quân lính, sĩ quan, viên chức của chế độ cũ ra
sao thì chúng ta đều biết. Có thể nói đó là một chương sử đen tối nhất của
người cộng sản.
Một
đặc điểm khác là người mắc chứng PPD rất huênh hoang. Họ tự xem mình là tài
giỏi nhất thế giớilà trường tồn. Đặc điểm này cũng giống với người cộng sản. Họ
tự xem mình là “quang vinh”, là tài ba nhất thiên hạ, là “đỉnh cao trí tuệ”, là
bách chiến bách thắng. Họ không ngần ngại tuyên bố đảng của họ là “muôn năm” dù
trong lịch sử nhân loại không có chế độ nào hay đảng phái nào tồn tại muôn năm.
Tất cả những đặc điểm của chứng bệnh hoang tưởng vừa mô tả trên đều rất
phù hợp với người cộng sản. Theo y văn thì hội chứng PPD khá phổ biến trong dân
số. Trên thế giới, thống kê cho biết có khoảng 0,5 đến 3% người mắc chứng hoang
tưởng. Nam
giới có khuynh hướng dễ mắc PPD hơn nữ giới. Phần lớn những người mắc chứng PPD
ở độ tuổi 40-50. Hiện nay có khoảng 3 triệu đảng viên đảng CSVN, chiếm 3% dân
số. Con số này cũng phù hợp vối y văn thế giới. Số nam đảng viên cao hơn nữ
đảng viên. Do đó, số người mắc chứng hoang tưởng nhiều hơn trong nam giới, cũng
phù hợp với y văn thế giới.
Hội
chứng phản xã hội
Một
hội chứng có liên quan đến PPD là hội chứng phản xã hội (antisocial
personality disorder, viết tắt APD). Đặc điểm chính của APD là khuynh hướng
không quan tâm đến quyền lợi của người khác, hay xâm phạm quyền lợi người khác.
Hội chứng này cũng rất phù hợp với người cộng sản vốn rất vô cảm và có khi tàn
ác. Người mắc chứng APD có những triệu chứng như sau:
Một
là không sống theo chuẩn mực xã hội.
Họ
không tôn trọng luật pháp, họ sống theo luật của chính họ đặt ra. Người cộng
sản một mặt nói đến luật pháp như là một khuôn mẫu về trật tự xã hội, nhưng khi
hành động thì hoàn toàn trái với pháp luật. Họ bắt người một cách tuỳ tiện.
Muốn bắt thì bắt, không cần đến luật pháp, toà án. Họ thậm chí còn tuyên bố
“luật là ta, ta là luật”. Mà đúng như thế. Họ ngồi xổm trên luật pháp. Chúng ta
thấy một mặt họ kêu gọi thắt lưng buộc bụng, nhưng mặt khác họ sống như những
bậc đế vương thời phong kiến mà họ từng nguyền rũa. Trong khi người dân chen
chút nhau trong bệnh viện, họ có bệnh viện riêng, bác sĩ riêng, thậm chí còn có
cả vườn rau riêng, đàn bò sữa riêng. Họ ra điều luật cho cán bộ cao cấp không
được kết hôn với những ai có gốc gác “nguỵ”, nhưng con gái thủ tướng thì được
lấy con trai của cựu thứ trưởng “nguỵ”. Con gái tổng bí thư Lê Duẩn cũng được
kết hôn với người Nga, trái 180 độ với qui định do chính ông đề ra! Người cộng
sản nói một đằng làm một nẻo.
Hai
là lường gạt, giả dối.
Thứ
trưởng Y-tế việt cộng chức thiệt mà bằng giả, Blog Khai Trí đòi
hỏi giùm cho hơn 80 triệu dân, vì sức khỏe và sinh mệnh của họ có thể bị ảnh
hưởng bởi chất lượng “tri thức” của ngài, rất cần ông trả lời trên báo chí. Riêng
Web Hà Tĩnh Mình Thương còn đưa ra danh sách các quan đỏ nào đang xài
bằng gỉả. Ôi nhân tài như lá mùa thu ở nước ta! Mùa “Thương Khó”
của các đại gia…
Người
mắc chứng ADP rất hay nói dối, dùng tên giả để nói xấu người khác. Nói dối, với
người cộng sản, là một quán tính. Họ có thể biến trắng thành đen, nói đen là
trắng. Điển hình như vụ việc ở Văn Giang, Tiên Lãng. Họ cho công an đánh dân,
nhưng đài báo thì nói là “xã hội đen”. Ai cũng biết lãnh đạo cộng sản hay dùng
tên giả. Có người dùng đến cả trăm tên giả! Thời chiến thì có thể hiểu được,
nhưng thời bình họ cũng dùng tên giả. Mỗi khi muốn nói xấu ai họ cho phóng viên
ký tên giả để tha hồ viết. Ai cũng biết đó là một thái độ tiểu nhân, nhưng họ
làm gì có quân tử tính mà chúng ta phải ngạc nhiên. Còn tính giả dối của người
cộng sản thì gần như là một đặc tính tiêu biểu. Giả dối về lịch sử như vụ Lê
Văn Tám. Giả dối trong khoa học. Giả dối trong giáo dục. Giả dối bằng cấp. Lĩnh
vực nào cũng giả dối. Nói chung sau 37 năm thống trị, người cộng sản đã
biến một xã hội lành mạnh trở thành một xã hội giả dối.
Giáo
sư Phan Huy Lê, người lật mặt nạ huyền thoại Lê Văn Tám chỉ là bịp bợm dù hiện
nay công viên, trường học “Lê Văn Tém” được xây khắp nơi. Blog Mười Sáu
Ba
là hung hãn, hay đánh người.
Người
cộng sản xem công an không phải là lực lượng bảo vệ an ninh cho dân mà là một
thanh kiếm của đảng. Kiếm thì chỉ dùng cho chuyện đâm chém, giết người, răn đe.
Nên chúng ta không ngạc nhiên khi thấy công an là một kiêu binh thời nay. Công
an bắt người vô cớ, đánh người, giết người thoải mái. Giết người trong đồn.
Giết người trên đường lộ. Dàn cảnh gây tai nạn. Tất cả những hành động này cho
thấy công an là những người mắc bệnh phản xã hội.
Bốn
là làm việc tuỳ tiện.
Sự
tuỳ tiện của người cộng sản có thể nói là ghê gớm. Qua bên Hàn Quốc thấy người
ta có những tập đoàn lớn, về nhà cũng bắt chước làm theo mà không có chiến lược
gì cả. Dự án đường sắt cao tốc giá trị mấy chục tỷ đôla chỉ có vài chục trang
giấy. Hậu quả là Vinashin, Vinalines gây tổn hại ngân sách quốc gia hàng trăm
ngàn tỷ đồng. Họ quen làm việc như thời chiến, nên không có quốc sách lâu dài
nào cả.
Năm
là tỏ ra vô trách nhiệm.
Ông
Nguyễn Cao Kỳ lúc còn sinh tiền có lần nhận xét rằng trong hệ thống chính quyền
VN không ai chịu trách nhiệm cả. Điều này đúng vì đảng là người đứng đằng sau
chính phủ, nhưng đảng không chịu trách nhiệm. Người cộng sản gây ra nhiều thảm
hoạ chính trị và kinh tế cho đất nước. Cải cách ruộng đất. Nhân văn giai phẩm.
Trại “học tập cải tạo”. Vinashin. Vinalines. Mất Hoàng Sa vào tay kẻ thù.
Nhượng một phần thác Bản Giốc cho kẻ thù. Chúng ta nghĩ rằng người cộng sản sẽ
chịu trách nhiệm trước toàn dân, nhưng không. Họ không nhận lỗi. Họ rất vô
trách nhiệm.
Sáu
là không có cảm giác ăn năn hối lỗi và vô cảm.
Vô
cảm là một đặc điểm rất nổi bậc của bệnh nhân ADP. Bệnh nhân ADP rất bàng quang
trước những gì xảy ra trước mắt họ. Thấy người ta bị nạn, họ chỉ đứng nhìn mà
không có một hành động giúp đỡ hay một lời phân ưu. Người cộng sản cũng thế.
Những cái chết trong đồn công an trong thời gian gần đây là một minh chứng hùng
hồn. Chúng ta còn nhớ ông Trịnh Xuân Tùng trong khi bị đánh gần chết chỉ muốn
uống nước mà họ cũng không cho. Bà Liêng ở Bạc Liêu tự thiêu chẳng làm cho 700
tờ báo động lòng. Trong khi đó Hoà thượng Thích Quảng Đức tự thiêu gây ra một
làn sóng câm phẫn trong dư luận báo chí thời trước 1975. Người cộng sản không
ăn năn xám hối trước những cái chết như thế. Họ cũng chẳng bao giờ xin lỗi
những vong hồn trong vụ Mậu Thân ở Huế hay vụ Cải cách ruộng đất. Có thể nói rằng
người cộng sản rất vô cảm. Và khi họ cai trị đất nước sau 37 năm thì cả
nước cũng trở nên vô cảm.
Tóm
lại, những người cộng sản có lẽ đã và đang mắc chứng hoang tưởng PPD và phản xã
hội APD. Nhận ra bệnh để mà chạy chữa. Nhưng cái khó là cả hai bệnh này đều là
bệnh tâm thần, hay cũng có thể nói là bệnh liên quan đến thần kinh, nên rất khó
chữa trị.
Để
tìm phương án chữa trị, cần phải biết nguyên nhân gây bệnh. Các chuyên gia tâm
thần cho rằng bệnh có nhiều nguyên nhân, trong đó có cả nguyên nhân tương tác
xã hội. Khi người ta trưởng thành một môi trường đảng, qua tương tác, bị tiêm
nhiễm những giáo điều, thói quen và suy nghĩ của đảng, và dẫn đến bệnh.
Nếu chẩn đoán trên là đúng và nếu nguyên nhân xã hội là đúng thì có lẽ
biện pháp điều trị bệnh này là hoàn toàn có thể. Nga và các nước Đông Âu đã
điều trị bệnh này. Họ cũng đã thành công. Nếu vì sức khoẻ của đất nước, những
người cộng sản Việt Nam
nên xem trường hợp Nga và Đông Âu như là những kinh nghiệm chữa trị bệnh hoang
tưởng và phản xã hội./.
Nhóm
phóng viên Paltalk tổng hợp từ Nam California, Hoa Kỳ.
Bác ơi có người tới muốn gặp bác
Đứa nào?
Họ nói là bạn học
Kêu công an tới bắt nó ngay, tao đâu có bạn học.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.