Một sự trùng hợp ngẫu
nhiên, nhưng rất thú vị không riêng với tôi mà có lẽ rất nhiều người theo dõi tin tức
hằng ngày trên mạng sáng ngày 14 tháng 9 năm 2014 về sự xuất hiện của hai cuốn
phim: “Sống với lịch sử” và “The Last Days in Vietnam.”
BBC đưa tin “Phim ca
ngợi Tướng Giáp hủy chiếu ‘vì ế’: Một bộ phim ca ngợi chiến thắng Điện Biên Phủ
và Đại tướng Võ Nguyên Giáp được nhà nước Việt Nam đầu tư 21 tỷ đồng đã phải ngưng
chiếu vì không bán được vé.”
Trang Ba cây Trúc:
Xem Phin ‘Last Days in Vietnam’: Những ngày cuối cùng tại Việt Nam sau 40 năm
hay 400 vẫn mãi… nhớ đời. Phim tài liệu của Rory Kennedy. Phim nói về những cảnh
khốn cùng, người dân Miền Nam đang trốn chạy cs; những chiếc trực thăng đáp xuống
bất cứ cao ốc nào có thể của Sàigòn để đưa người ta đang hốt hoảng khi cộng quân
trên đường tiến về Sàigòn ra ngoài Hạm đội đang đậu ngoài khơi biển Việt Nam.
Người trốn chạy thì đông,
trực thăng chỉ có hạn, nên đã có rất nhiều người không thể trốn được, đã hoàn
toàn thất vọng, sợ hãi, uể oải lê bước về nhà mặc cho số phận.
Rory Kennedy, con của
Cố Bộ trưởng Tư Pháp Robert Kennedy và cháu của Tổng thống Kennedy, đồng thời cũng
là cháu của Thượng Nghị sĩ Ted Kennedy, người đã cạn tầu ráo máng cắt viện trợ
cho VNCH trong những ngày cuối cùng.
Nay chị sưu tầm và nói
lại cho không những dân chúng Hoa Kỳ và cả thế giới biết rõ được sự hy sinh chiến
đấu cao cả của quân nhân Hoa Kỳ, VNCH để bảo vệ tự do và những hành động thể hiện
tình cảm con người cứu vớt lẫn nhau trong giây phút tuyệt vọng nhất.
Giờ đây sau 40 năm,
mỗi người cả bên thắng cuộc lẫn bên thua cuộc, xin hãy bình tâm và chỉ tưởng tượng
lại một phút thôi, khi chiếc máy bay vận tải C41, hoàn toàn chỉ chở những em cô
nhi sơ sinh, bị bên thắng cuộc bắn hạ khi vừa cất khỏi đường băng sân bay Tân Sân
Nhất.
Phim “The Last Days
in Vietnam” được hai đài truyền hình và một số báo ca ngợi và đánh giá xứng đáng
được trao giải thưởng Oscar.
Phim này được chiếu
thử tại Rainier Center, Seattle và sẽ lần lượt ra mắt tại New York, Whasington
DC, Boston, LA, Philadelphia, San Francisco, Berkerly, SN Rafael, San Jose, San
Diego, Irvine (CA), Chicago, Denver, Minneapolis, Phoenix, Atlanta, Seattle. Rất
nhiều người đang háo hức mong được coi cuốn phim này.
Còn Phim “Sống cùng
Lịch sử” riêng phần tôi, có lẽ sẵn thành kiến. Phải thú thực mỗi khi nhìn thấy
nón cối, dép râu với AK, tự nhiên tôi thấy nó có vẻ man rợ. Nó thể hiện tư tưởng
cỏ dại của Đức Đạt Lai Lạt Ma. Đoàn quân này theo Đại tướng Võ Nguyên Giáp lấy
thịt sống chèn pháo để tấn công Điện Biên Phủ làm tôi kinh tởm. Cho nên bây giờ
giá có ai mua vé cho tôi đi coi những hình ảnh này, tôi cũng không thấy hứng thú
gì. Nó không nói lên được vẻ hào hùng của người trai đất Việt, nhưng chỉ cho thấy
mạng người quá rẻ, chỉ để cho người ta sử dụng.
Sau này đọc thêm tài
liệu cho thấy những kế hoạch đánh chiếm Điện Biên Phủ là do tướng Lã Qúy Ba của
Trung cộng, và những hoạt động, thái độ của tướng Giáp lúc cuối đời cho thấy người
ta nghi ngờ về những tài năng, thành tích và khí phách của ông.
Sau mỗi chiến thắng
lớn của CSVN, có nhiều người cảm thấy vô cùng sung sướng, nhưng không thiếu những
người đau khổ. Họ đau khổ vì sau mỗi lần chiến thắng như thế cũng cùng lúc báo
hiệu tai họa sắp giáng xuống đầu họ. Nên họ đã tìm cách trốn chạy.
Hai thái cực này đã
thể hiện rõ nhất trong hai cuốn phim nêu trên. Khi chiến thắng Điện Biên Phủ
vang lên, thì làng tôi tìm cách trốn chạy. Và cũng may mắn đã thoát được vào Miền
Nam. Một gia đình tiếc những thửa ruộng ở lại; sau đó đã bị mang ra giữa làng bắn.
Một người trong làng tôi cho biết nếu không thoát kịp chắc chắn sẽ có một cuộc
tắm máu.
Sau Điện Biên Phủ là
Cải Cách Ruộng Đất, đã được nhiều người nói đến khi nhà nước Việt Nam cho triển
lãm “Cải Cách Ruộng Đất” trong suốt tuần qua. Rồi biến cố 75, khi quân CSVN tiến
vào Sàigòn, ngoài cs nòi ra, còn có rất nhiều người giả vờ vui mừng nữa ăn
theo. Nhưng rồi cuốn Phim The Last Days in Vietnam đã cho thấy những cảnh hốt
hoảng, sợ hãi người ta tìm mọi cách trốn chạy đoàn quân cỏ dại này. Nhiều gương
mặt ủ dũ, tuyệt vọng khi nhìn những chiếc trực thăng sau cùng khuất dạng khỏi bầu
trời Sài Gòn.
Xe hơi, xe hai bánh
chen chúc nhau chạy trốn hết ra bến cảng; cũng có nhiều người lao thẳng ra Vũng
Tàu, xuống Lục Tỉnh, Cà Mau tìm đường ra biển. Những hình ảnh người ta hốt
hoảng, sợ sệt, tuyệt vọng trốn chạy này đã thức tỉnh biết bao nhiêu nhà báo,
nhiếp ảnh gia, sinh viên học sinh và nhiều người khắp năm châu chỉ vì chán ghét
chiến tranh, yêu chuộng hòa bình đã mù quáng trước những lời tuyên truyền bịp bợm
của cs.
Hôm nay họ đã biết rõ
được mặt trái của cuộc chiến, cuốn phim The Last Days in Vietnam là một trong
những tài liệu này. Chắc chắn nó sẽ được nồng nhiệt đón chào khắp năm châu, mà
còn cả ngay những người Việt Nam đang sống trong nước. Ngược lại với cuốn Phim
‘Sống cùng Lịch sử’ được nhà nước đầu tư 21 tỷ mà cho vé người ta cũng không muốn
coi.
Hai cuốn phim, hai
thái độ nói lên cảnh chợ chiều của cộng sản Việt Nam. Triển lãm “Cải Cách
Ruộng Đất” theo cs nói là để cho thấy đảng muốn mang lại công bằng xã hội, để
người cày có ruộng. Cái tàn nhẫn trong chính sách này đã được nhiều người nhắc đến
là “đôn địa chủ” cho đủ chỉ số 5% mỗi xã. Có nhiều người ăn độn suốt đời cũng vẫn
bị kết là địa chủ và mang ra đấu. Giá ngày hôm nay đảng quy định mỗi đơn vị hành
chánh, công an, quân đội hay xã ấp là 5% tham nhũng có phải dân được nhờ không.
Cái tàn nhẫn sâu xa
nhất theo tôi là khủng bố để gieo rắc sợ hãi hòng nắm linh hồn dân quê Việt
Nam. Người ta giờ đây tố cáo lẫn nhau chỉ vì sự an toàn và sống còn của bản thân
mà thôi. Người cày có ruộng, nhưng chỉ thời gian rất ngắn sau khi chiến dịch Cải
Cách Ruộng Đất hoàn tất, lại phải tập trung ruộng vừa được chia vào Hợp tác xã.
Nó cho thấy đảng chỉ lợi dụng lòng tham của bần cố nông để dùng họ trong việc tiêu
diệt kẻ thù của đảng mà thôi. Cuộc triển lãm này hoàn toàn bị phản ứng ngược
(side effect), phải đóng cửa sớm.
Phim “Sống với Lịch
sử” đã quăng xuống biển 21 tỷ đồng và chiếu không cũng không kiếm được người đi
coi. Không biết đảng dùng những chiêu gì nữa trong thời gian tới. Cảnh chợ chiều,
hàng hóa ế ẩm quá. Rõ chán quá đảng ơi.
Bùi Lộc
Tưởng niệm 30
tháng tư!
Làm sao quên được người ơi?
Miền Nam mất nước ngày này năm xưa
Đã ba mươi chín mùa mưa
Bao nhiêu tang tóc,lệ chưa phai nhoà!
Một ngày cả nước vỡ oà
Niềm vui gian dối , nỗi đau tận cùng
Đau thương, tang tóc chập chùng
Quê hương bỗng chết, một ngày mùa xuân!
Một ngày bầy lính, đoàn quân
Thùng thình quần áo, ngu ngơ mặt mày
Một ngày giặc đã về đây
Sài Gòn còn đó, kẻ nào đổi tên?
Việt Nam niềm nhớ không tên
Việt Nam hai tiếng linh thiêng đầu đời
Còn đâu trang sử sáng ngời?
Giặc về , bức tử quê hương đoạ đày !
Miền Nam nước mất một ngày
Quê hương dân tộc lầm than một đời !
Hôm nay xin nguyện một lời
Chung tay góp sức, dẹp tan cộng thù !
Hoàng Hạc
Làm sao quên được người ơi?
Miền Nam mất nước ngày này năm xưa
Đã ba mươi chín mùa mưa
Bao nhiêu tang tóc,lệ chưa phai nhoà!
Một ngày cả nước vỡ oà
Niềm vui gian dối , nỗi đau tận cùng
Đau thương, tang tóc chập chùng
Quê hương bỗng chết, một ngày mùa xuân!
Một ngày bầy lính, đoàn quân
Thùng thình quần áo, ngu ngơ mặt mày
Một ngày giặc đã về đây
Sài Gòn còn đó, kẻ nào đổi tên?
Việt Nam niềm nhớ không tên
Việt Nam hai tiếng linh thiêng đầu đời
Còn đâu trang sử sáng ngời?
Giặc về , bức tử quê hương đoạ đày !
Miền Nam nước mất một ngày
Quê hương dân tộc lầm than một đời !
Hôm nay xin nguyện một lời
Chung tay góp sức, dẹp tan cộng thù !
Hoàng Hạc
Tưởng niệm 30 tháng tư!
ReplyDeleteLàm sao quên được người ơi?
Miền Nam mất nước ngày này năm xưa
Đã ba mươi chín mùa mưa
Bao nhiêu tang tóc,lệ chưa phai nhoà!
Một ngày cả nước vỡ oà
Niềm vui gian dối , nỗi đau tận cùng
Đau thương, tang tóc chập chùng
Quê hương bỗng chết, một ngày mùa xuân!
Một ngày bầy lính, đoàn quân
Thùng thình quần áo, ngu ngơ mặt mày
Một ngày giặc đã về đây
Sài Gòn còn đó, kẻ nào đổi tên?
Việt Nam niềm nhớ không tên
Việt Nam hai tiếng linh thiêng đầu đời
Còn đâu trang sử sáng ngời?
Giặc về , bức tử quê hương đoạ đày !
Miền Nam nước mất một ngày
Quê hương dân tộc lầm than một đời !
Hôm nay xin nguyện một lời
Chung tay góp sức, dẹp tan cộng thù !
Hoàng Hạc