Ngày 10 tháng 9 vừa qua, 1 anh diễn viên Hàn quốc tên là Ji Chang Wook, đến Việt Nam để tham dự 1 sự kiện của cô ca sĩ Diệp Lâm Anh nào đó ở Sài Gòn. Wook được đón chào với vài ngàn thanh niên ở sân bay. Sau đó, hàng hàng nghìn người hâm mộ đã có mặt vây kín khu vực diễn ra sự kiện tạo thành khung cảnh hỗn loạn, nhốn nháo. Đến nỗi anh diễn viên Hàn phải bỏ về vì lo sợ.
Nhìn sang Hong Kong ta thấy những người tuổi trẻ dám mang trên mình vận mệnh của đất nước, dân tộc, dù họ biết rằng cái giá phải trả là sinh mạng. Tuổi trẻ Hong Kong có mê nhạc, mê phim ảnh không? Chắc chắn là CÓ. Nhưng trên tất cả là lý tưởng phụng sự tổ quốc, dân tộc, nhất là khi tổ quốc lâm nguy.
Tuổi trẻ Việt Nam ngày nay không có lý tưởng. Vì không lý tưởng nên bơ vơ. Tuổi 20 của người Hong Kong là sứ mạng lịch sử, tuổi 20 của Việt Nam chỉ biết đắm mình vào các lạc thú tầm thường ăn, ngủ, game shows, làm tình…v.v… Họ không còn 1 ai để tin yêu, nên chọn thần tượng với những cái tên lạ hoắc để tôn thờ. Họ có thể khóc lóc vui buồn với những nhân vật này, nhưng hoàn toàn làm ngơ khi giặc tàu đang xâm lấn bờ cõi, thờ ơ với cả những bất công nặng nề đang ngày ngày diễn ra khắp nơi trên đất nước.
Không phải là tuổi trẻ VN thua kém HK về bản chất, mà chính là thể chế chính trị độc tài hà khắc VN đã biến họ thành những con người như thế. Hơn 40 năm qua, các nhà lãnh đạo VN đã thành công hèn hoá 1 dân tộc. Tuổi trẻ VN được dạy không nên quan tâm chính trị, chính trị là xấu, là nguy hiểm. Kèm theo là lực luợng công an, nhà tù sẳn sàng đè bẹp mọi manh nha phản kháng.
Tuổi trẻ VN không hề tệ, đã từng có 1 Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha dám lên tiếng chống tàu, và chấp nhận ngồi tù. Gần đây có sinh viên Trần Hoàng Phúc của miền nam, và Phan Kim Khánh ở miền bắc. Họ rất trẻ, có lý tưởng và hoài bão về một Việt Nam dân chủ, thịnh vượng. Họ không thua gì Hoàng Chí Phong của Hong Kong. Tiếc là trong 1 thể chế toàn trị, họ phải trả giá bằng những án tù rất nặng, khát vọng cống hiến cho đất nước đã bị dập tắt từ trong trứng nước.
Hôm nay, tuổi trẻ Hong Kong hơn Việt Nam mọi mặt, từ trí tuệ đến tâm hồn và cả nhận thức. Mình không chê trách tuổi trẻ Việt Nam. Đó là 1 kết cục không thể khác, 1 mối quan hệ NHÂN – QUẢ rất rõ ràng. Hoàng Chí Phong mà ở Việt Nam sẽ chỉ là một thanh niên tầm thường, chắc là đang có mặt trong đám đông ồn ào chào đón diễn viên Wook 2 hôm trước.
Nhưng một đất nước mà tuổi trẻ thờ ơ với chính trị là 1 đất nước không có tương lai, một đất nước tội nghiệp. Thể chế chính trị là nền tảng tối quan trọng, quyết định sự thành bại của một đất nước. Cùng 1 dải đất, cùng dân tộc, tiếng nói, màu da, nhưng Nam Hàn phát triển vượt bực, trở thành 1 quốc gia đáng ngưỡng mộ, còn Bắc Hàn như địa ngục trần gian.
Lãnh đạo VN chỉ là những kẻ nguỵ yêu nước. Họ không hề ưu tư đến vận mệnh quốc gia, không biết xấu hổ khi nhìn ra thế giới. Họ chỉ yêu tiền và quyền, và đã rất thành công nhào nặn ra 1 thế hệ tuổi trẻ bơ vơ không định hướng.
· Yêu nước gì mà dành độc quyền cai trị, mặc cho đất nước tan hoang về cả phần vật chất lẫn phần hồn.
· Yêu nước gì mà cán bộ thì sắm biệt phủ đền đài, còn dân đen lầm than khắp chốn.
· Yêu nước chỗ nào, khi không cho dân tham gia phản biện, không được tự do báo chí, biểu tình thì bị bắt bớ đánh đập. Ngoài biển khơi, giặc tàu đang nghênh ngang xâm phạm lãnh hải, khống chế tài nguyên ở bãi Tư Chính, nhiều năm qua ngư dân miền trung bị bắn giết xua đuổi mà không hề dám can thiệp.
Nhìn Hong Kong hôm nay không phải để chê trách tuổi trẻ Việt Nam, bởi nguyên nhân chính là cái thể chế chính trị hủ lậu, chỉ phục vụ cho 1 nhóm người nhân danh nhân dân, đất nước.
Chỉ muốn nhắn với các ngài rằng, triều đại nào rồi cũng phải suy tàn, nhưng lịch sử sẽ đời đời nguyền rủa những kẻ ăn tàn phá hại, độc ác với nhân dân, biến Việt Nam thành 1 đất nước tội nghiệp.
Larry De King
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.